Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỗ cổ quái cách Dư Đồng Sinh cũng không xa, ngay phía bên kia ngọn núi cao nọ, sau khi vòng qua lão thấy được từng bóng đen thật lớn sừng sững trong bóng tối.

Lão không dám chậm trễ, linh nguyên trong cơ thể sôi trào như lửa, thúc dục đến cực hạn, trong tay nắm bảo vật, thật cẩn thận tới gần.

Bóng tối càng ngày càng nồng đậm, lấy tu vi của lão vậy nà không cách nào nhìn vật ở trong bóng tối-- đây chính là chuyện không bình thường.

Đến gần, lão nhìn kỹ da đầu bỗng nhiên bị dọa đến tê dại: thứ sừng sững trong bóng tối có đầu to như cung điện, khuôn mặt dữ tợn như lệ quỷ, từng sợi lông màu tím thoạt nhìn giống như thép sắt, mũi cong răng nhọn, tai to như quạt.

Trên đầu nó có ba cái mặt, phía sau có chín cái đuôi bọ cạp khổng lồ, diện mạo cực kỳ cổ quái.

Dư Đồng Sinh sau khi bị hoảng sợ, mới chú ý tới thứ này kỳ thật đã sớm chết, hơn nữa nó quỳ trên mặt đất.

Khuôn mặt của nó sở dĩ kinh hãi như thế, là bởi vì bản thân nó cũng là ba mặt hoảng sợ, làm cho ngũ quan càng lộ ra dữ tợn.

Dư Đồng Sinh lại lần lượt nhìn lại, đồ vật thứ hai quỳ xuống chính là một con Chân Long! Nó cũng mang vẻ mặt hoảng sợ, bắt chước bộ dáng của người, thân thể vặn vẹo giống như quỳ trên mặt đất.

Loài thứ ba chính là một người khổng lồ đầu trâu thân người, dù là quỳ nhưng nó cũng cao sáu mươi trượng!

Thứ tư là một bức tượng ngọc toàn thân trắng tinh, tỏa ra bảo quang. Nó cũng quỳ xuống một cách cực kỳ quỷ dị.

Dư Đồng Sinh vừa nhìn qua, tổng cộng có chín người quỳ, người thứ chín chính là Nhân tộc.

Mặc dù bọn họ đều đã chết không biết bao nhiêu năm, nhưng để cho người ta liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, những người này khi còn sống đều vô cùng cường đại.

Dư Đồng Sinh bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng từ trong ngực lấy ra một quyển sổ, đây là bản vẽ tranh của mật xưởng triều đình, ghi lại một ít tồn tại chân chính cường đại của Nhân tộc và Yêu tộc bên bờ đông Linh Hà, cảnh tỉnh trên dưới triều đình, gặp phải ngàn vạn lần không thể trêu chọc, có thể tránh thì tránh.

Lão nhanh chóng lật khẽ, rất nhanh tìm được bức tượng ngọc kia:

Tiêu Sơn Ngọc Quái, Đại Yêu Thiên Thông cảnh, một quả ngọc hạch dưới lòng đất Thánh cảnh Vân Sơn tự nhiên thành tinh, đạo hạnh sáu ngàn chín trăm năm! Sau khi nó thành tinh, một ngụm uống cạn ba mươi ba giếng ngọc tương trong Thánh cảnh. Tắm rửa và tẩy luyện thân thể trong Ngọc Dung Hỏa sơn; Lại ăn mười ba khỏa Ngọc Liên tử trong Liên Thiên Bích Ngọc hồ, được xưng là thân thể tiên thiên đệ nhất thiên hạ!

Sau đó lại lật tới Chân Long kia:

Kiệt Long Ngao Doanh, Thần thú Thiên Thông cảnh. Tinh thông tất cả đạo thuật Long tộc, thân thể cường hoành vô địch, lực có thể chuyển núi dời biển, tính tình quái đản kiệt ngạo bất tuân, từng phản nghịch chín tầng trời, va chạm Thiên môn, bị liên tiếp chín mươi chín đạo thiên lôi đánh xuống, nó lại không tổn hao gì, chỉ là không dám nghịch thiên tạo phản mà thôi.

Còn có quái vật bọ cạp ba mặt chín đuôi, chính là hung họa "Đại Ngột" nổi tiếng của Yêu tộc, đồng dạng là Thiên Thông cảnh tiêu chuẩn, chính là thủ lĩnh Cổ Lan bộ Yêu tộc. Tộc nhân của bộ tộc Cổ Lan cũng tàn nhẫn khốc liệt như Đại Ngột, đối ngoại hà khắc ngang ngược, ở trong Yêu tộc gần như là chuột chạy qua đường. Nhưng từ một ngàn tám trăm năm trước, Đại Ngột một ngụm nhai sống tộc trưởng Huyền Trọng Thiết Yêu bộ. Lại dùng đuôi bọ cạp làm câu độc, móc lục phủ ngũ tạng của tộc trưởng Thiên Cẩu tộc từ trong bụng ra ngoài, trong Yêu tộc gần như tất cả mọi người đều tránh yêu của Cổ Lan bộ, không dám trêu chọc nữa.

Chín vị quỳ ở nơi này, có chút đã truyền thuyết mất tích nhiều năm không biết sinh tử, có người vừa mới xác lập "hung danh" của mình, tất cả đều là truyền kỳ Thiên Thông cảnh!

Nhưng tất cả những tồn tại này đều hoảng sợ quỳ ở nơi đây, vô thanh vô tức chết đi, không hề có lực phản kháng.

Dư Đồng Sinh so sánh chính mình với những tồn tại này một chút, trong lòng băng hàn, sau lưng thoáng chốc có một tầng mồ hôi lạnh.

......

Bịch! Bịch...

Năm bóng người liên tiếp từ giữa không trung ngã xuống, xui xẻo nhất chính là Chu Khấu, y ở bên cạnh Vương Cửu, mập mạp tu luyện "Bất Tử Thiên Dưỡng Lục", ở giai đoạn Nhiên Huyệt cảnh, thân thể mềm dẻo vô hạn, gã tựa như một quả bóng rơi trên mặt đất, bắn lên một cái, đụng vào trên người Chu Khấu còn đang ở giữa không trung.

Gã bị đụng ngã rơi xuống đất, Chu Khấu vèo một tiếng bay ra ngoài hơn mười trượng.

Tống Chinh vận khí cũng không tốt,

Lần này đầu rơi xuống, chọc mặt đát thành một cái hố.

Đầu óc trở nên choáng váng, hắn cố gắng tỉnh táo lại, nhìn ra chung quanh, hoàn toàn lạnh lẽo, núi xa phập phồng, bốn phía một mảnh thảo nguyên mênh mông.

Những cỏ hoang này đều mọc lên cực cao, lá cỏ dài tới năm trượng. Từng bụi từng bụi sinh trưởng, mỗi một bụi có bảy tám gốc cây. Lá cuốn lên cực kỳ mềm mại, theo gió phiêu đãng, ở trong tuyệt vực nguy hiểm như vậy, làm cho người ta có một loại cảm giác yên tĩnh yên bình hiếm thấy.

Tống Chinh thoáng thở phào nhẹ nhõm, Sử Ất ở một bên nói: "Lần này chỉ để cho chúng ta tiến vào tuyệt vực tìm kiếm linh vật, hẳn là sẽ không trực tiếp ném chúng ta vào sâu trong tuyệt vực nguy hiểm, dù sao mục đích của Thiên Hỏa lần này là linh vật, mà không phải giết chết chúng ta."

Vương Cửu xoay người ngồi dậy, dựa vào một bụi cỏ hoang, bất mãn nói: "Ta thấy chính là muốn giết chết chúng ta, để cho loại tiểu nhân vật Nhiên Huyệt cảnh như chúng ta đi tìm linh vật, đây không phải là để cho chúng ta chịu chết thì làm gì?"

Ngày thường gã lười nói nhiều một chữ, đến thời khắc sinh tử lại trở nên lắm mồm.

Hai tay gã ấn xuống đất muốn ngồi dậy, cảm giác được có thứ gì đó đang chọc tay mình, liền thuận tay nắm lấy. Ầm một tiếng từ dưới đất kéo ra một chuỗi đồ vật gì đó, gã kéo đến trước mắt nhìn, vậy mà là một bộ hài cốt đã lâu. Gã đang nắm lấy cổ tay hài cốt, áo giáp rách nát nối liền tất cả xương cốt lại với nhau.

Sau khi bị gã bắt ra, bộ đầu lâu đen kịt bốc mùi thối vừa vặn từ trong áo giáp lăn ra, ùng ục rơi vào trên cái bụng lớn của gã, hai hốc mắt như hai lỗ đen nhìn về phía gã.

"A--" Vương Cửu da đầu tê dại kêu thảm thiết một tiếng.

Chu Khẩu bị gã bắn ngược ra xa xa đang xoa đau đứng lên, nghe được một tiếng kêu thảm thiết này, tức giận mắng: "Kêu cái đéo, ngươi muốn gọi tất cả hoang thú tới sao?"

Y đang vỗ bụi bặm trên người, bỗng nhiên nhìn thấy bốn người Tống Chinh chạy thục mạng tới, không khỏi nói kéo y chạy.

"Làm sao vậy..." Y còn chưa kịp hiểu ra, đã bị mang theo đuổi ra ngoài.

Lá cỏ ôn nhu hai bên bỗng nhiên run rẩy một chút, trực tiếp thẳng tắp. Phiến lá cuốn lên phần phật một tiếng mở ra, giống như cự thú mở ra cái miệng to đầy răng sắc bén.

Phần mép của phiến lá được lấp đầy với răng cưa, và một chút nọc độc treo trên đó!

Giữa phiến lá bọc từng nhánh cỏ, trên đầu mỗi ngọn đều sinh ra một đóa hoa. Nhánh cỏ tựa như roi thép, nụ hoa bỗng nhiên nở rộ, rõ ràng là một cái vuốt quỷ đen kịt!

Trong nháy mắt, toàn bộ thảo nguyên đều "sống" lại, hoặc là triệt để "chết" đi. Nơi này quỷ khí âm trầm, vốn cỏ hoang màu xanh biếc đều biến thành màu đen. Những đốm lân hỏa lấp lánh từ mặt đất, rễ cỏ và lá bay ra.

Lá độc răng cưa, thân cây vuốt quỷ, điên cuồng từ bốn phương tám hướng bắt về phía bọn họ. Trên đường tránh né chạy trốn, bọn họ cũng nhìn thấy khắp nơi trên mảnh đất này đều có thể thấy được các loại hài cốt, có người có thú, có chim có trùng.

Sử Ất vừa chạy vừa gào thét: "Ta nhớ tới, đây là m Quỷ Thực Hồn Thảo! Ma vật nhất định phải lấy máu nóng tưới nước, lấy hài cốt làm chất dinh dưỡng mới có thể lớn lên, thứ này cực kỳ hiếm thấy, không nghĩ tới trong Thần Tẫn sơn có một mảnh lớn như vậy..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK