Tu quân Nhân tộc đối mặt với kỵ binh khủng bố như vậy, đại đa số thời điểm chỉ có thể dựa vào tường thành cùng kỳ trận mới có thể đối kháng, một khi ở dã ngoại thì gần như chỉ có một kết cục bại vong.
Toàn bộ tu quân Nhân tộc, thứ duy nhất có thể đối kháng với Lang kỵ chính là Đấu Thú Tu kỵ với số lượng cực kỳ thưa thớt.
Mà ở trong sơn cốc lúc này, Vũ Vân Bắc tu vi Tri Mệnh cảnh trung kỳ đã đến đường cùng, chiến sĩ bên cạnh gã càng ngày càng ít, Lang kỵ ở giữa sơn lĩnh nhảy nhót như đi trên mặt đất bằng phẳng, xuyên núi vượt đèo tựa như một trận lốc xoáy, chiến thuật của bọn chúng cực kỳ đáng sợ, mỗi một lần tụ tập sau đó tản ra, quân sĩ vây quanh doanh tướng sẽ giảm bớt một nhóm.
Một tiểu đội trưởng Lang kỵ vung trường đao cổ quái trong tay, chỉ huy kỵ binh dưới tay gào thét phóng nhanh qua từ bên cạnh quân trận của Nhân tộc, vài tên quân sĩ Nhân tộc lập tức ngã xuống.
Tiểu đội trưởng vung một đao chém đứt một nửa đầu một tên quân sĩ Nhân tộc, sau đó tung kỵ qua người hơi nghiêng tay trái móc lên, bắt được một nửa đầu lâu rơi xuống.
Y một bên chạy về trận doanh của mình, một bên bưng nửa cái đầu kia, ăn rất nhiều óc bên trong. Máu tươi màu đỏ trong óc màu trắng dán trên râu của y, y cười ha ha cực kỳ sảng khoái lớn tiếng khen: "Đầu óc Nhân tộc thực sự ngon hơn Hoang thú, ha ha ha!"
Đám Lang kỵ cùng nhau thét dài.
Trên đỉnh đầu Vũ Vân Bắc ngưng tụ một đoàn Linh vân, trong đó nâng lên một quả m Dương châu, chính là một trong pháp khí cửu giai mà Thần vật từ trên trời rơi xuống.
Trong viên m Dương bảo châu này thái cực xoay tròn, thoáng lộ ra một mảnh tiểu thế giới động thiên, toàn bộ lực lượng của thế giới động thiên gia trì ở trên người Vũ Vân Bắc. Gã mặc một bộ giáp bạc, tay cầm trường thương, trên mũi thương ánh bạc như lửa phun trào, đang cách không đối chiến tướng lĩnh Yêu tộc.
Thế nhưng gã lúc này lại chỉ có thể phát huy ra thực lực bình thường của mình —— nơi này cách Minh Hà rất gần, lực áp chế đối với tu sĩ tăng lớn, cảnh giới càng cao, cảm giác càng rõ ràng.
Lực lượng m Dương châu cũng chỉ có thể triệt tiêu loại lực lượng áp chế này.
Nhưng tướng lĩnh Yêu tộc ở trong tuyệt vực lại như hổ thêm cánh, hình thể cự lang dưới háng y lớn hơn một nửa so với đồng bạn, chính là một con Lang vương!
Cảnh giới của y vốn ở trên Vũ Vân Bắc, há mồm phun ra năm đoàn Yêu hỏa quỷ dị màu sắc khác nhau, thay phiên nhau không ngừng thiêu đốt Vũ Vân Bắc.
Ngoài ra, y còn lắc thân thể một cái, một mặt Yêu bì mở ra hóa thành lá cờ vải cổ quái, đón gió phấp phới trận trận Ma ý, bao trùm một cái là có thể mang đi hồn phách bảy tám quân sĩ.
Mỗi khi có hồn phách Nhân tộc bị thu đi, trong miệng Yêu tướng liền truyền đến một trận tiếng nhai nuốt, sau khi nuốt được lượng lớn hồn phách Nhân tộc, y ợ một cái, Yêu quang đại phóng, khí thế càng lên một tầng, đúng là lâm trận đột phá!
"A!" Trong quân trận Nhân tộc, tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến, nhưng Tống Chinh lại cố nén nước mắt, kéo mọi người xuống, lặng lẽ lui đi, không dám kinh động bất kỳ một con Lang kỵ nào!
Cho dù có một Yêu binh phát hiện ra bọn họ, đối với bốn người lúc này mà nói cũng là tai họa ngập đầu.
"Đi!" Hắn cắn răng nói, Triệu Tiêu cùng Vương Cửu đều trầm mặc không nói, trong lòng bọn họ bi thương lại bất lực khó tả. Lúc này không chỉ có Tống Chinh, tất cả mọi người đều cực hận cảnh giới thực lực của mình quá thấp không đủ, chứng kiến tộc nhân bị đồ sát nuốt chửng, nhưng không có bản lĩnh ngăn cơn sóng dữ!
Mà Tống Chinh càng tiến thêm một bước oán hận Thiên Hỏa cùng Thánh chỉ, quả nhiên họa phúc làm bạn, trời hàng Thần vật nhất định là phúc duyên to lớn sao? Trong thực tế, ẩn chứa nguy hiểm rất lớn. Nếu không bị Thánh chỉ kia vô căn cứ ném đến địa phương quỷ quái này, làm sao có thể có nhiều thảm kịch như vậy phát sinh?
Bốn người chạy ra ngoài hơn mười dặm, phương hướng sơn cốc truyền đến một tiếng nổ kịch liệt, thanh âm pháp khí tự bạo, bọn họ cực kỳ quen thuộc. Có thể có uy thế như thế, nhất định là doanh tướng Vũ Vân Bắc!
Bốn người không khỏi dừng chân, trên đỉnh đầu bỗng nhiên có một đạo Linh quang bay tới, lạch cạch một tiếng rơi vào phía trước bọn họ hơn mười trượng, trong đêm tối lóe lên lấp lánh.
" m Dương bảo châu."
Là pháp khí cửu giai mà Vũ Vân Bắc được chia trong Thần vật từ trên trời rơi xuống. Tống Chinh đi qua nhặt lên, trong lòng lại không hề có ý vui sướng, trên bảo châu còn lưu lại máu tươi của Vũ Vân Bắc, hắn dùng sức lau sạch sẽ cất kỹ: "Nếu có thể sống sót trở về, nhất định phải mang di vật của Vũ tướng quân về!"
Bốn người không dám lưu lại quá lâu,
Đang đi về phía trước bỗng nhiên sắc mặt Tống Chinh biến đổi, chỉ vào một đường vết tích: "Các ngươi xem!"
......
Chu khấu gian nan kéo chân bị thương đi về phía trước, bốn con Minh Hồn Ác Khuyển chỉ còn lại có hai con, hơn nữa một con thân thể đã mờ nhạt, có thể tiêu tan bất cứ khi nào.
Trong miệng y chửi rủa, nhưng nhìn thấy một gốc cây ven đường, y lập tức cười: "May mắn vận khí không tệ như vậy."
Gốc "Phàm Linh Thảo" này là loại thảo dược chữa thương tương đối hiếm thấy, trên người y không còn kỳ dược chữa thương, cho nên y vội vàng đào ra, cũng không cần phải tẩy rửa, ăn vào toàn bộ từ lá xuống rễ.
Quả nhiên dược hiệu phát tác, tám chín vết thương trên người có dấu hiệu chuyển biến rõ ràng, vết thương do độc trên đùi cũng truyền đến một chút mát mẻ.
Y ngồi trên mặt đất thở dốc, không khỏi lại mắng: "Quả nhiên không phải huynh đệ mình thì thật sự không thể tin được..."
Y không tìm được đám người Tống Chinh, trên đường gặp phải một đám quân sĩ của Kiêu Dũng doanh, liền kết bạn mà đi, lại không ngờ lúc gặp phải một đám Hóa Cốt Phi Xà, đám người kia âm thầm bố cục, muốn hy sinh y làm mồi nhử dẫn đám Mãng thú này đi.
Nhưng Chu Khấu là Lang binh, hung ác nhưng không thiếu xảo trá, lại tương kế tựu kế hãm hại đám người kia, chỉ có một mình y trốn thoát, nhưng trên đùi cũng bị cắn một miếng.
Nếu không phải y một lần hy sinh hai con Minh Hồn Ác Khuyển, cho dù có kế sách cũng trốn không thoát.
Đến thời điểm như thế này, liền sẽ nhớ tới chỗ tốt khi có huynh đệ của mình.
"Sử lão thiên, Tống thư sinh, Vương mập mạp, Triệu mỹ nhân, chắc chắn sẽ không hãm hại lão tử, ài..."
Y nhìn lên mặt trăng sáng, chỉ cảm thấy lạnh như băng. Rơi xuống ở hiểm cảnh cực đoan như vậy, cũng không biết bốn tên kia có thể sống sót hay không.
Bỗng nhiên y bừng tỉnh, hai con Minh Hồn Ác Khuyển cũng cảnh giác nhìn chằm chằm vào phương hướng nào đó, thông qua liên hệ giữa chủ nhân truyền lại cảnh báo.
Chu Khấu cắn răng đứng lên, khập khiễng chạy trốn với tốc độ tối đa.
Nhưng "đồ vật" phía sau dường như am hiểu sâu sắc phương pháp truy tung, y liên tục thi triển mấy thủ đoạn nhỏ, muốn thoát khỏi cũng không thể thành công, lập tức tuyệt vọng một trận, y dựa vào một gốc đại thụ nắm lấy thanh đao qoắm đen kịt kia, mai phục hai con Minh Hồn Ác Khuyển trong bóng tối chung quanh, chuẩn bị tử chiến đến cùng!
Y âm thầm cắn răng: Muốn ăn Chu ông nội mày, vậy Chu ông nội sẽ xé một miếng thịt từ trên người ngươi trước tiên!
Tiếng thở dốc hồng hộc truyền đến, trong bóng tối có một vật thể hình cầu xông ra, vịn đầu gối thở hổn hển: "Thằng ngu nhà ngươi, chạy cái đéo gì vậy, là lão tử!"
"Mấy con chó ngu xuẩn của ngươi đâu, cũng không ngửi được mùi của chúng ta?"