Tống Chinh lăn lộn ở địa phương như Lang binh doanh này thời gian dài, một ít thủ đoạn cũng học không ít, không tính là Thần trộm, nhưng trộm đi hầu bao của hai tên gia hỏa không hề phòng bị này là không thành vấn đề.
......
Tổng binh đại nhân ở một chút Binh Đài phủ trung tâm chiến bảo lệch về phía nam, phía đông có mấy dãy doanh trại, trú đống thân quân Hổ Khiếu doanh của y. Ngày thường canh gác Binh Đài phủ đều là Hổ Khiếu doanh phụ trách, nghiêm mật bảo đảm an toàn cho Tổng binh.
Binh Đài phủ cũng là trung tâm của toàn bộ Hoàng Đài Bảo, toàn bộ Hoàng Đài Bảo, bao gồm cả kỳ trận biên cảnh kéo dài ra ngoài bao trùm mười hai tòa Phong Hỏa Đài, đều là do một tấm đại ấn trong Binh Đài phủ phối hợp với Hổ phù trong tay Hổ Kiêu Binh thao túng.
Mà kỳ trận dưới đất mật thất tu hành trong Binh Đài phủ nối liền toàn bộ kỳ trận biên cảnh, có thể giúp kỳ trận hấp thu thiên địa nguyên khí tụ lại từ trong thiên địa bên ngoài, càng dùng để tu luyện —— đây là đặc quyền của Tổng binh biên trấn.
Hổ Kiêu Binh mỗi ngày đều cố định tu luyện ít nhất hai canh giờ, y ở vị trí này, tu vi cùng binh pháp đồng dạng trọng yếu, thân là võ tu đương nhiên không có khả năng lười biếng.
Hôm nay bất tri bất giác qua giờ Tý, y bỗng nhiên cảm giác được nồng độ thiên địa nguyên khí ngoài thân chợt giảm xuống, mặc dù cũng coi như không tệ, nhưng tuyệt đối so ra kém cảm giác ở trong kỳ trận.
Y có chút kỳ quái mở mắt ra, lại bất ngờ trừng hai mắt thật lớn.
Trong tu hành lục thức đóng lại, mở mắt đồng thời lục thức cũng theo đó mở ra, y cảm giác được chung quanh từng đợt âm u chi ý lạnh như băng thấu xương, nghe được gió núi gào thét giống như quỷ khóc sói gào, cảm ứng được một đám ác ý ẩn núp chung quanh, đã không kiềm chế được muốn nhào tới muốn xé nát nuốt chửng y, nhìn thấy một mảnh thế giới quỷ quái rộng lớn vô biên!
"Tuyệt vực Thần Tẫn Sơn!" Hổ Kiêu Binh khẽ quát một tiếng, trước tiên bộc phát Linh nguyên, bạch quang mãnh liệt từ trong cơ thể y tuôn ra, thân thể từ từ bay lên, tựa như một vầng mặt trời huy hoàng bao phủ trên không trung!
Trong bóng tối chung quanh, mãng trùng, hoang thú đang điên cuồng nhào tới bị hào quang này chiếu rọi, gào thét thống khổ lui trở về. Hổ Kiêu Binh cười lạnh một tiếng, hào quang trên người trong nháy mắt chuyển tối, lập tức hai tay khép lại trong tay áo, một đoàn ánh vàng nhàn nhạt xuất hiện, vèo một tiếng xoay tròn hóa thành một chiếc chuông đồng cổ kỳ lạ.
Y nắm tay thành chùy sắt, chợt gầm nhẹ một tiếng đánh một quyền nặng nề vào pháp bảo của mình.
"Đùng"
Thanh âm chói tai mãnh liệt, hóa thành một cỗ lực lượng tràn ngập khí tức nóng nảy bao trùm bốn phía, xé rách tất cả linh hồn chung quanh. Trùng phách thú hồn của những mãng trùng hoang thú nổi lên ngoài cơ thể, giống như ánh nến lay động trong gió.
Chúng nó vô cùng thống khổ ngã trên mặt đất, những loài nhỏ yếu thất khiếu đổ máu chết oan uổng tại chỗ, những loài cường đại trong lúc nhất thời cũng không còn năng lực công kích.
Hổ Kiêu Binh thì cùng pháp bảo của mình lặng yên không một tiếng động biến mất, sau một cái đạo thuật chướng nhãn, chìm sâu xuống đất.
Y nắm giữ Hoàng Đài Bảo nhiều năm, lâm chiến không hoảng không loạn, nhưng lúc này an toàn ngắn ngủi, lại tâm loạn như ma: Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Thiên Hỏa quỷ dị kia, Thánh chỉ không hiểu thấu nọ lại thật sự có tác dụng?
Nhưng rốt cuộc là lực lượng gì, lại vô thanh vô tức đưa bản tướng quân đến tuyệt vực Thần Tẫn Sơn? Ta đường đường là Đại tu Minh Kiến Cảnh, đã thấy rõ trong ngoài, tự dung nhập thiên địa, có thể dẫn động nguyên lực thiên địa, tiếp dẫn uy năng thế giới —— nhưng bản thân bị dời tới đây mà lại không hề cảm nhận được!
......
Tống Chinh mạnh mẽ xoay người đứng lên, hắn hoàn toàn không ngủ, từng trận gió lạnh băng hàn thấu xương, dường như đều có thể thổi vào lục phủ ngũ tạng, đông cứng cả người cùng linh hồn bất cứ lúc nào!
Hắn nhìn xung quanh, mình đang ở trong một mảnh đá xếp loạn, các loại thảo mộc linh tinh sinh trưởng đầy trong những khe đá,
Đều là các loại cành cây như kiếm, lá như đao, liếc mắt một cái đã biết tràn ngập ác ý.
Thân hình mập mạp của Vương Cửu vừa vặn từ chỗ cao ba thước rơi xuống —— đó là độ cao của giường —— nhưng mập mạp vẫn ngủ say như chết, thân hình mập mạp giống như một quả bóng, bắn vài cái trên mặt đất, gã xoay người, miệng hừ hừ vài tiếng, nắm lấy một tảng đá lại làm gối nhét ở dưới đầu.
Tống Chinh vô cùng cảnh giác, lục thức của hắn không nhạy cảm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm chung quanh rõ ràng!
Bỗng nhiên hắn như có cảm giác nhìn về phía một cái bóng khổng lồ ở xa xa. Đó là một ngọn núi vạn trượng, nương theo ánh trăng yếu ớt, hắn nhìn thấy trên sườn núi có một tòa huyệt động cực lớn vô cùng.
Trong huyệt động bỗng nhiên vươn ra một cái móng vuốt khổng lồ trăm trượng!
Giống như móng vuốt ưng, lại mọc đầy lông đen, còn có tầng tần khí đen âm trầm quấn quanh trên móng vuốt. Cánh tay nối liền phía sau lại giống như chân sâu, mỗi một khớp đều dài bốn trăm trượng, duỗi ra ngoài ngàn trượng, giống như người mù sờ voi lần lượt vuốt ve từng chỗ trên mặt đất.
Một con cự thú giấu trong sơn cốc kêu thảm bị bắt, cả người nó nhũn ra, hoàn toàn vô lực chạy trốn. Móng vuốt thu hồi trong sơn động, rất nhanh truyền đến một trận tiếng nhai ọp ẹp.
Sau đó, móng vuốt khổng lồ lại vươn ra!
Nó dán sát mặt đất lướt qua, khẽ rung động, tựa như đang cảm ứng tất cả biến hóa rất nhỏ trên mặt đất. Tống Chinh không dám nhúc nhích, vạt áo sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Hắn biết con cự thú vừa rồi là loài vật gì, chính là ba con hoang thú Mãng Tích ba đầu thất giai! Đó là thất giai đỉnh phong, tính tình cuồng bạo, nổi giận dám khiêu chiến hoang thú bát giai, nhưng ở trước mặt móng vuốt khổng lồ, lại sợ tới mức không dám động. (thằn lằn ba đầu)
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới Vương Cửu ở một bên, tên này còn đang ngáy!
Móng vuốt khổng lồ kia đã bao phủ trên đỉnh đầu hắn, bóng ma ánh xuống càng thêm khổng lồ, chỉ cần nhẹ nhàng vớt xuống, Tống Chinh biết mình lập tức sẽ trở thành thức ăn trong miệng ma quái giống như con Mãng Tích ba đầu kia!
Mà móng vuốt thật lớn kia dường như cũng cảm ứng được cái gì đó, vậy mà dừng lại trên đỉnh đầu hắn! Tống Chinh đã mất hết can đảm, chỉ cần móng vuốt nhẹ nhàng rơi xuống, hắn và mập mạp sẽ tai khiếp khó thoát.
Móng vuốt kia chỉ dừng lại một chút, liền lướt qua.
Nhưng đối với Tống Chinh mà nói, quả thực còn khó chịu hơn so với cửu sinh cửu thế Khổ Hải! Sau khi móng vuốt đi qua, lại duỗi về phía trước, đến ngoài ba ngàn trượng, lăng không rơi xuống, răng rắc một tiếng đâm vào trong thân cây gỗ vạn năm.
Ngay sau đó Tống Chinh chợt nghe thấy một tiếng kêu quái dị, cự mộc vạn năm tám người ôm lấy, cao tới một ngàn trượng phanh một tiếng nổ tung, tay trảo nhanh chóng thu hồi, nắm lấy một con cự trùng dài ba mươi trượng!
Cự trùng này cả người bốc lên ánh lửa xanh biếc, đôi mắt đỏ tươi, đầu giống xén tóc, thân thể lại giống như rết, kêu chi chi phun ra khói độc cùng dịch chua, nhưng lại không làm gì được tay trảo kia, móng vuốt nhanh chóng thu vào trong sơn động, ngay sau đó tiếp tục bốc lên tiếng nhai kẽo kẹt, tiếng kêu quái dị của cự trùng kia cũng đột nhiên dừng lại.