Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phan Tế Hội tựa như cười mà không phải cười nhìn Tống Chinh một cái, hỏi: "Mấy vị tiểu hữu đã từng nghe nói tu chân giới có cách nói, có thể có được lực lượng một ngón tay của Yêu hoàng đã là cường giả.”

Tống Chinh mờ mịt: "Chưa từng nghe qua.”

Phan Tế Hội cười, không nói nhiều nữa. Tống Chinh sửng sốt một chút mới phản ứng lại: mình còn chưa đạt tới cấp độ bằng lực lượng một ngón tay, đương nhiên sẽ không nghe qua loại tiêu chuẩn phán xét này.

Hắn dở khóc dở cười một trận, người ta dù sao cũng là cường tu đứng đầu Huyền Thông cảnh a! Lực lượng một ngón tay đã là cường giả, lão có thể chống lại lực lượng một trảo, đương nhiên càng thêm cường đại.

Thế nhưng điều này cũng làm cho hắn lần đầu tiên có một tiêu chuẩn rõ ràng để phán xét đối với thực lực chân thật của Yêu hoàng,.

"Thế nhưng…" Phan Tế Hội nhẹ nhàng cười, lại tràn ngập vẻ tự tin của cường giả: "Chúng ta không cho Yêu hoàng thời gian phản ứng là được.”

"Hả?" Tống Chinh không hiểu ý. Chỉ thấy Phan Tế Hội đã tung người nhảy xuống lưng trùng, trong miệng huýt sáo một tiếng, Cổ Độc Thiên Trùng bay lên cao, mãi cho đến khi cao tới vạn trượng, hô hấp của mọi người đã có chút khó khăn, nếu như là phàm nhân, đến nơi này chỉ sợ đã khó có thể sống sót.

Mà Phan Tế Hội đã rơi xuống giữa không trung ba trăm trượng, nhưng Lang kỵ cùng Tượng kỵ phía dưới đều làm như không thấy lão. Tống Chinh lập tức có hiểu rõ: Đây cũng là biểu hiện của đại thần thông thiên địa để cho ta sử dụng.

Chỉ thấy Phan Tế Hội tháo cái hồ lô rượu nhỏ bên hông xuống, rút nút ra uống một ngụm lớn, sau đó cúi đầu thổi xuống phía dưới, một luồng lửa thật nhỏ trong miệng lão phun ra.

Luồng lửa này thẳng tắp bắn xuống phía dưới, đến ngoài hơn mười trượng, bỗng nhiên ầm một tiếng nổ tung, lửa lớn bốc lên, liệt diễm cuồn cuộn, giống như tận thế hàng lâm đại địa!

Hỏa diễm trong nháy mắt bao trùm phạm vi năm trăm dặm, tất cả sinh linh bên trong phạm vi này, bao gồm cả đám Lang kỵ hung tàn kia trong nháy mắt đều thành tro tàn, ngay cả một tiếng kêu thảm thiết cũng không có cơ hội phát ra.

Mà những con Tượng kỵ gần hỏa sơn kia lại không lập tức chết đi. Mà Phan Tế Hội lại tiếp tục uống rượu rồi thổi, ngọn lửa cuồn cuộn càng thêm mãnh liệt, nhiệt độ cực cao, dung kim luyện sắt, mọi thứ trên mặt đất đều bị thiêu thành trạng thái dung hòa, hóa thành một mảnh biển nham thạch nóng chảy.

Ba mươi sáu Tượng kỵ rốt cuộc kiên trì không được nữa, trong ngọn lửa bao trùm, pháp khí, tọa kỵ, thân thể đều bị thiêu thành một mảnh sương mù. Duy chỉ lưu lại ba mươi sáu cái đầu yêu khổng lồ.

Nhưng Phan Tế Hội rất cẩn thận, bởi vì tồn tại mà lão sắp đối mặt có thể là Yêu hoàng, cho nên lại uống một ngụm rượu, đứng không trung lại thổi, ầm... Ngọn lửa nóng chảy rửa sạch mặt đất lần thứ hai.

Mấy người Tống Chinh ở trên cao vạn trượng cũng có thể cảm giác được sóng nhiệt cuồn cuộn, toàn thân bọn họ nướng khô, phải vận đủ linh nguyên mới có thể đối kháng. Khí lưu không ngừng cuộn trào lên bên trên, Mãng trùng cấp sáu đều có chút không khống chế được thân thể ổn định!

Đây chỉ là dư âm, nếu thật sự ở trong biển lửa... Hắn không dám nghĩ, âm thầm líu lưỡi không thôi.

Trong đôi mắt trong suốt của Phan Phi Nghi tràn ngập cảm giác tự hào, gia gia vẫn là đối tượng mà nàng sùng bái.

Hai ngụm liệt diễm, một đám cường yêu hóa thành tro tàn. Công kích mãnh liệt khủng bố như vậy, khó trách lão có lòng tin làm cho Yêu hoàng không chiếm được tin tức —— những Yêu tộc kia hoàn toàn không kịp phát ra yêu khiếu.

Phan Tế Hội giơ tay lên, ba mươi sáu khỏa đầu yêu Tượng kỵ còn có bốn mươi khỏa đầu yêu Lang kỵ từ Mạch Hà cảnh trở lên cùng nhau bay lên bầu trời: "Tiểu hữu nhanh thu lấy.”

Tống Chinh liên tục nói cảm ơn, trong lòng rung động không thôi, nhiều Yêu thủ kính hiến như vậy, dựa theo lệ thường trước kia của Thiên hỏa, phần thưởng đối với mọi người nhất định không ít.

Cổ Độc Thiên Trùng hạ xuống, chung quanh núi lửa dần dần nguội lạnh, lưu lại một mảnh lưu ly trong suốt.

Phan Tế Hội vẫy vẫy tay với cháu gái của mình, Phan Phi Nghi hạ xuống, Tống Chinh rất tuân thủ quy củ: "Lão tiền bối, chúng ta ở bên ngoài đứng canh gác cho ngài.”

"Cũng tốt." Phan Tế Hội gật đầu, mang theo cháu gái đi xuống.

Mấy người Tống Chinh canh giữ ở bên ngoài, cùng một con Mãng trùng cấp sáu mắt to trừng mắt nhỏ, luôn có chút cảm giác sợ hãi.

Vương Cửu có chút đau lòng: "Đây chính là Linh vật hiếm thấy, một khi thành thục chỉ sợ có thể đánh giá là Linh vật cấp bảy, còn cường đại hơn so với những Linh vật khiến cả quốc lực đều thúc thủ vô sách, cứ tặng người như vậy ư?”

Sử Ất cười mắng: "Nếu không phải như vậy, lấy đâu ra những đầu yêu cường đại này? Có thể sống sót đã là tốt rồi, mập mạp ngươi chớ có tham lam không đáy.”

Vương Cửu cũng chỉ cười một cách tiếc nuối, không tranh miệng lưỡi với Sử Ất.

......

Qua chừng hai canh giờ, Phan Tế Hội mới mang theo cháu gái đi ra. Mấy người Tống Chinh khi nhìn thấy nữ tử này cũng không khỏi sửng sốt. Vương Cửu gãi đầu nói: "Tiểu thư hình như có chút khác biệt, mặc dù không biết rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.”

Tống Chinh có thể khẳng định, nàng dung hợp một đạo Hỏa Kinh Giáp Cổ trời sinh, từ đó về sau lĩnh ngộ và tu hành đối với tất cả các loại hỏa diễm đều vượt xa người thường.

Bản thân Ẩm Hỏa tông của nàng tu luyện chính là pháp môn hỏa diễm, lần này thật sự như hổ thêm cánh.

Phan Tế Hội nhìn sắc trời: "Còn một lúc nữa, không bằng tiểu hữu dẫn chúng ta đến doanh trại của các vị ngồi một chút.”

Tống Chinh biết lão chắc chắn có chuyện gì muốn nói với mình, nếu không sẽ không lấy đường đường là cường tu đứng đầu Huyền Thông cảnh, lễ hiền đãi sĩ đối đãi với một đám tiểu binh Nhiên Huyệt cảnh như thế.

"Vãn bối tuân mệnh."

Vẫn ngồi lên Cổ Độc Thiên Trùng như cũ, một đường phi hành, rất nhanh trở lại trong doanh địa.

Phan Tế hội nhìn bố trí doanh trại, càng thêm hài lòng đối với Tống Chinh, gật đầu khen một tiếng: "Rất tốt.” Lão chợt nói với Tống Chinh: "Vừa rồi trên đường lão phu chú ý tới phía đông không xa có một mảnh rừng Ly Tang, tiểu hữu theo ta đi xem một lần, hái chút quả Ly Tang trở về, quả này chính là Linh quả cấp ba, tuy không có bổ ích gì đối với lão phu, nhưng rất có lợi đối với các ngươi.”

"Được." Tống Chinh cùng lão đi ra, Phan Tế Hội phất tay áo cuốn lên, trước mắt Tống Chinh hoa một cái, không biết làm cách nào đã đứng trong một mảnh rừng Ly Tang cao lớn thâm sâu.

Phan Tế Hội chỉ cong tay búng vài cái, từng luồng lửa giống như sợi tóc bắn ra. Lửa như kiếm, từ trên cây Ly Tang to lớn lạch cạch rơi xuống mấy chục con quái xà.

"An toàn rồi." Lão mang theo Tống Chinh đi vào, chỉ điểm Tống Chinh đi hái quả Ly Tang, sau đó nói: "Lão phu có một chuyện muốn nhờ tiểu hữu..."

......

Rặc rặc!

Vương Cửu cắn một ngụm quả Ly Tang, miệng đầy nước ngọt, vào miệng liền hóa thành đầy linh khí, gã đã ăn bảy tám quả, liên tục khen ngợi: "Ngon, không hổ là Linh quả cấp ba.”

Bên kia, Sử Ất đã tay trái cầm tay phải đút, như ăn tươi nuốt sống làm gọn gần mười quả.

Tống Chinh cũng ăn, quả Ly Tang này đích thật là thứ tốt, sau khi ăn vào, linh khí ở toàn thân nhộn nhạo, rửa sạch kinh mạch huyệt đạo quanh thân, chẳng những có bổ sung thật lớn đối với Linh nguyên, hơn nữa cũng có tăng lên rất nhỏ đối với tư chất.

Chu Khấu rốt cục tỉnh lại, sau khi ăn mấy quả Ly Tang vậy mà tổn thương chuyển tốt rất nhiều.

Phan Phi Nghi vẫn luôn có chút tâm thần không yên, rốt cục nhịn không được thấp giọng hỏi: "Gia gia, ngài làm sao bây giờ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK