Mục lục
Phía Trên Bầu Trời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Cửu vô cùng hưng phấn, níu lấy cánh tay Chu Khấu hét lớn: "Lôi Quang Thuẫn còn có thể sử dụng như vậy, hay nha!"

Vốn là một môn đạo thuật phòng ngự, Tống Chinh lại dùng để tiến công, hơn nữa hiệu quả thật tốt.

"Đau đau đau!" Chu Khấu tức giận mắng.

Tống Chinh cất giấu "Chập Lôi Bản Ngã" dưới Lôi Quang Thuẫn, thành từng mảnh Lôi hồ xanh thẳm hiện lên, thanh chiến kiếm của hắn chỉ lên trời rút một cái, ánh sét đánh xuống, một kiếm chém về phía Cao Đại Khẩu.

Trong đầu của hắn khi đó trong nháy mắt hiện lên cảnh tượng mình bị đám người Mẫn Hùng Văn vây công đến chết, đám người Cao Đại Khẩu lại ở bên ngoài ngăn trở cứu viện!

Một kiếm này bao trùm lực lượng cùng thịnh nộ, trùng trùng điệp điệp chém ở trên đao Cao Đại Khẩu.

Rặc rặc!

Ánh sét lóe sáng, một đạo kiếm quang chiếu sáng toàn cảnh. Thanh chiến đao to lớn như cánh cửa trong tay Cao Đại Khẩu chợt rắc một tiếng bị kiếm quang chẻ thành hai nửa.

Trong lúc hai nửa chiến đao rơi xuống, một kiếm của Tống Chinh đã xẹt qua cái cổ Cao Đại Khẩu, sau đó cổ tay chuyển một cái, vỗ vào trên thân kiếm, đầu lâu trợn mắt há hốc mồm của Cao Đại Khẩu vèo một tiếng bay lên bên trên một tòa lầu hai.

Tống Chinh thở gấp ra một hơi, bay nhanh đánh chết Cao Đại Khẩu khiến hắn tiêu hao không nhỏ. Hắn dùng kiếm chống đất, một cước gạt ngã thi thể Cao Đại Khẩu, lạnh lùng nhìn Ma Cương ở đằng sau.

Ma Cương hiển nhiên cực kỳ ngoài ý muốn, hơn nữa trong lòng âm thầm hối hận.

Y thật không ngờ Tống Chinh thật sự có thể giết chết Cao Đại Khẩu, dù sao thực lực Cao Đại Khẩu rõ ràng cao hơn Tống Chinh. Điều khiến y hối hận là bản thân không kịp thời cùng một chỗ với Cao Đại Khẩu vây công Tống Chinh.

Bọn chúng cũng không phải hạng người chính nhân quân tử, cũng không quan tâm mặt mũi gì đó, hai người vốn cảnh giới cao, ngược lại vây công một tên tu sĩ cấp thấp, sẽ không để cho bọn chúng cảm thấy xấu hổ, chỉ cần có thể giết địch nhân là được.

Nhưng vì có lòng tin cực cao đối với Cao Đại Khẩu, làm cho y bỏ lỡ cơ hội này.

Thế nhưng hối hận đã muộn rồi, y lại không khỏi nở nụ cười, bởi vì y nhìn ra được, giết Cao Đại Khẩu đã khiến Tống Chinh tiêu hao thật lớn, còn có thể có mấy thành tiêu chuẩn đế chiến đấu với bản thân?

Y từ từ rút Chiến việt của bản thân ra, vũ khí này tựa như búa, nhưng lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hơn nữa phần lưỡi càng dài. Đây là y chế tạo riêng khi căn cứ từ thói quen chiến đấu của bản thân, khác biệt hoàn toàn với một loại Cổ việt khác.

Ngoại trừ người thân cận, không ai biết được chuôi Chiến việt nhìn qua bình thường này cũng là Pháp khí cấp ba!

Y dùng bước chân điều chỉnh trạng thái của bản thân, điều động Linh nguyên trong cơ thể, đây nhìn như chỉ là một bộ pháp tùy ý, xuất từ một cái giáo phái đã biến mất ở Đông Bắc bộ của Hồng Vũ Thiên Triều, là biến dị của Tế Thiên Vũ Bộ xa xưa, thâm ảo mà tác dụng thật lớn.

Hô!

Một tầng băng diễm từ trong cơ thể y phun mạnh ra ngoài, mỗi một cái đại huyệt đều bốc cháy hừng hực, độ nóng toàn bộ Hoa Nhai mãnh liệt hạ xuống rất nhiều.

Bắt đầu từ trên cánh tay y, một tầng giáp băng nhanh chóng lan tràn, hiện đầy toàn bộ Chiến việt, làm cho chuôi Pháp khí này nhìn qua còn tăng trưởng thêm vài phần chiều dài.

Vương Cửu lại bắt đầu run rẩy: "Không tốt, thực lực Ma Cương càng mạnh hơn nữa, nhìn qua hắn như có thể giải quyết thư sinh trong một chiêu vậy!"

Ma Cương thực sự cũng nghĩ như vậy, Tống Chinh vừa mới trải qua một trận đại chiến, đúng vào thời điểm suy yếu nhất, thừa dịp ngươi bệnh muốn mạng ngươi, không thể để cho tiểu tử này trì hoãn thêm được.

Kích thứ nhất của y sẽ phải long trời lở đất, tru sát đối thủ!

Y thật sự rất chán ghét loại người giống như Tống Chinh, khi dễ ngươi thì thế nào? Ngươi rõ ràng còn muốn báo thù? !

Bên ngoài thân thể y còn lăng không ngưng kết một tầng giáp băng thật lớn, làm cho y biến thành một người băng khổng lồ. Y giơ bước chân lên bước ra tầm hơn mười trượng.

Soạt

Một bước rơi xuống, Chiến việt trong tay từ trên cao hạ xuống chém về phía Tống Chinh.

Tống Chinh bỗng nhiên nhếch miệng cười cười, rút kiếm thành kích, theo trong thân thể mãi cho đến bên ngoài, Huyết Phích Lịch không ngừng nổ vang, một đạo Đại Địa Bôn Lôi ẩn dấu trên thân chiến kiếm cũng theo đó bộc phát!

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ tung liên miên không dứt, một đường thuận theo chỗ binh khí hai người chạm nhau hướng lên, nứt vỡ giáp băng của Ma Cương. Một đống băng ầm vang rơi xuống, y bỗng nhiên cảm giác được, lực lượng của mình đang nhanh chóng hạ xuống!

Tiền Cổ Chu Thiên phát động.

Lực đạo chiến kiếm của Tống Chinh không giảm, thiêu đốt lượng lớn huyết dịch, Huyết Phích Lịch phụ trợ, Tiền Cổ Chu Thiên bay vụt. Bên trong từng miếng đại huyệt, "nước hồ" nhộn nhạo, Linh nuyên cuồn cuộn tuôn ra.

Ma Cương thật không ngờ Tống Chinh cũng có ý định như vậy.

Hắn cũng muốn dùng một chiêu đánh chết đối thủ! Hắn đã giết Cao Đại Khẩu, tiêu hao khá lớn, đánh lâu mà nói sẽ càng thêm bất lợi. Mà Ma Cương cũng tuyệt đối không ngờ được, bản thân vừa trải qua một trận ác chiến, đối mặt đối thủ cường đại hơn, lại có thể biết được ăn cả ngã về không!

Đại Địa Bôn Lôi bá đạo vô cùng đánh vào trong cơ thể Ma Cương, Tống Chinh tuy rằng cảnh giới thấp một phần, nhưng mỗi một cái đại huyệt của hắn đều rộng lớn như hồ, căn cơ hùng hậu hơn xa so với Ma Cương vẫn luôn chú trọng tăng cảnh giới lên.

Mà công pháp 《 Chập Lôi Pháp 》 mà hắn tu luyện lại càng thêm chú trọng công kích.

Hơn nữa dưới tác dụng áp chế và gia trì của Tiền Cổ Chu Thiên, chênh lệch cảnh giới giữa hai người đã sớm bị san bằng rồi. Khí thế Tống Chinh như cầu vồng, chưa từng có từ trước đến nay!

Ma Cương thực sự không ngờ tới, Tống Chinh rõ ràng vừa xông lên đã muốn được ăn cả ngã về không, dùng Huyết Phích Lịch liều mạng cùng mình!

Phía dưới Huyết Phích Lịch đang không ngừng phụ trợ, Tống Chinh hai tay giơ kiếm liên tục đẩy mạnh, Ma Cương hét lớn một tiếng, Băng diễm bắn ra, sau khi lùi năm bước rốt cuộc mới ổn định được vị trí.

Linh nguyên của hai người không ngừng bộc phát, riêng mình ngưng tụ thành lực lượng hào quang khổng lồ quanh người, trùng kích va chạm lẫn nhau, tiếng nổ vang liên tục không dứt.

Ma Cương rốt cuộc lộ ra nụ cười chiến thắng, y đã chặn thành công, chỉ cần chặn một kích này, y gần như đã giành chiến thắng. Y nhìn ra được, Tống Chinh cưỡng ép phát động Huyết Phích Lịch, nhất định không cách nào kéo dài.

Thế nhưng dáng tươi cười vừa mới nở rộ, thân thể y liền mãnh liệt chấn động, trong mắt kinh ngạc chậm rãi cúi đầu xuống, một đoạn lưỡi dao đen kịt sắc bén theo xuyên thấu ra từ lồng ngực của y.

Sau đó dưới ánh mắt nhìn chăm chú của y, lại xoẹt một tiếng rút ngược trở về.

Lần này cũng đã kéo theo lực lượng toàn bộ cơ thể y, hai chân y mềm nhũn, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất. Tống Chinh bĩu môi cười lạnh, vung một kiếm chém bay đầu lâu của y.

"Ngu xuẩn, ngươi cho rằng ta sẽ đơn đả độc đấu cùng ngươi? Cảnh giới của ta thấp hơn các ngươi, lại còn lấy một địch hai, các ngươi có xấu hổ hay không?"

Chu Khấu trêu đùa liêm đao đen kịch của bản thân, hưng phấn liếm láp máu tươi phía trên.

Tống Chinh chính diện chống lại Ma Cương, y đánh lén từ phía sau lưng, đây là kế hoạch thương lượng xong ngay từ đầu. Ma Cương bị Tống Chinh độc chiến Cao Đại Khẩu lừa gạt, cho rằng hắn cũng sẽ tử chiến đến cùng với bản thân, y hối hận không thể cùng Cao Đại Khẩu vây công Tống Chinh, nhưng lại không biết Tống Chinh đã sớm kế hoạch thật kỹ, cuối cùng cùng với Chu Khấu quần đấu với y.

Y chết cực kỳ biệt khuất.

Đầu người lăn lông lốc bay qua mấy trăm trượng, ầm một tiếng rơi vào trên sàn nhà lầu hai, chuyển động thêm hai vòng, vừa vặn mặt quay về phía hai người rồi dừng lại.

Ở bên cạnh đầu người này, còn có đầu lâu của Cao Đại Khẩu.

Mạnh Thiên Cửu cùng Tỉnh Xuyên Bắc lẳng lặng ngồi ở bên bàn, trên mặt bàn bày biện hai cái bát rượu -- mọi thứ đều cực kỳ giống ngày đó.

Bọn họ rốt cuộc cũng minh bạch ý định của Tống Chinh khi mời bọn hắn đến: Không phải các ngươi ưa thích xem náo nhiệt sao, vậy để cho các ngươi nhìn đã thì thôi.

Trên đường lớn dưới lầu, Tống Chinh thu chiến kiếm, quay người chắp tay với bọn họ, tiêu sái xoay người mà đi, Chu Khấu cùng Vương Cửu hấp tấp xông tới bên người, Vương Cửu khoa trương ở một bên "Bóp eo đấm lưng" cho hắn, liên tục tán thưởng: "Thư sinh, được đấy, cuối cùng cũng nhổ ra được ngụm ác khí này, làm tốt lắm. . ."

Gã cực kỳ hưng phấn, cũng dễ dàng biến thành luyên thuyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK