Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 115

“Đây là bạn của đại ca, Đàm Thu”.

Mấy người này rất nể mặt, lần lượt chào rồi bắt tay với hai người.

Buổi tụ hội vẫn tiếp tục, Trần Đức hơi tách biệt nên chỉ ở một bên lặng lẽ uống rượu.

Phì Tứ và Lục Hoán Kim thì đến chào hỏi mấy người bạn của họ, không lâu sau Phì Tứ quay lại cạnh Trần Đức.

Hắn ta không dám thờ ơ với Trần Đức.

Hơn nữa không nói Trần Đức quen với người ở cục cảnh sát Thiên Hương Kiều, chỉ riêng việc “cấp trên” của hắn ta muốn gặp, nhiêu đó cũng đủ để hắn ta coi trọng rồi.

Phải biết “cấp trên” của hắn ta – Ân Thập Nương không phải là người mà ai cũng có thể tùy tiện gặp.

Dù là mấy ông lớn ở phía Nam cũng rất ít khi gặp được Ân Thập Nương, trong mắt họ, Ân Thập Nương cực kỳ bí ẩn, gần như không có gì là Ân Thập Nương không giải quyết được.

Cũng chính vì Ân Thập Nương nên hôm nay Phì Tứ mới nghe theo lời Trần Đức như thế.

Mọi người đều cảm thấy khó hiểu.

Nghe thế Hoàng Dương rút lại con dao trong tay.

Đàn em túm lấy Tô An Khê cũng buông cô ả ra.

Cả người cô ả mềm nhũn nằm dưới đất, không hề động đậy, miệng lẩm bẩm nói: “Cảm ơn, cảm ơn anh Bát Hoang…”

“Cảm ơn!”, Trần Đức cười nói: “Tiếp theo tùy ý anh xử lý”.

“Hê…”

Phì Tứ bừng tỉnh, lập tức hiểu ý của Trần Đức.

Chỉ cần không làm mấy chuyện cắt lưỡi này nọ, còn lại đều tùy ý hắn ta.

Ngay sau đó.

Phì Tứ đứng dậy đi đến cạnh Tô An Khê, đạp lên hai chân cô ả: “Có thể không cắt lưỡi, nhưng cái miệng này của cô đúng là khiến người ta chán ghét, phải trừng phạt”.

… … “Ông chủ Lục, ông nghĩ phạt cô ta thế nào mới tốt?”, Phì Tứ nhìn Lục Hoán Kim vẫn luôn yên lặng.

“Vả miệng!”

Lục Hoán Kim không hề khách sáo, nói thẳng ra suy nghĩ của mình.

“Ý hay, cậu, qua đó…”, Phì Tứ chỉ vào một đàn em: “Vả sưng miệng cô ta”.

“Vâng!”

Nói rồi tên đàn em này tát mạnh vào mặt Tô An Khê, mặt cô ả lập tức sưng đỏ cả một vùng.

Cái tát này gần như khiến cô ả choáng váng.

Không để cô ả hoàn hồn, người kia lại đánh một cái nữa.

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp bốp bốp!”

Tiếng vả miệng như có tiết tấu vang lên, cả người Tô An Khê run rẩy, nước mắt lã chã rơi.

Lúc này bạn cùng lớp, bạn bè của Lôi Long đều trố mắt, cảm thấy sợ hãi, ước gì có thể tìm một cái lỗ chui xuống rồi biến mất ở đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK