Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 91

Ngay cả khi đã tắt nhạc thì giọng hát của anh vẫn không hề giảm sứt hút một chút nào, vẫn cực kỳ êm tai!

Từ tính trong giọng hát của anh toát ra khiến cho giọng hát của anh trở nên hết sức tình cảm, rõ ràng chỉ là một bài hát bình thường nhưng từ miệng của anh hát ra lại giống như đang kể một câu chuyện hết sức bi thương.

Cho dù chỉ là một khúc hát chay không nhạc nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy đắm chìm.

Những người vừa thức tỉnh thì sau một thời gian lại bị đắm chìm vào bài hát thêm lần nữa.

Điều còn khoa trương hơn lúc nãy đó chính là mấy nữ sinh lúc này đều đã nhắm mắt lại mà say mê thưởng thức bài hát.

Từ bên trong giọng hát của anh bọn họ dường như còn có thể nghe ra bi thương của một tình yêu miễn cưỡng…

Đủ mọi cung bậc cảm xúc đan xen khiến cho bọn họ cảm thấy hết sức cảm động.

“Anh ta đã từng trải qua những chuyện gì?”, Tống Ngữ Yên cảm thấy trong lòng có chút khó chịu khi nghe anh hát một bài hát như vậy.

Trong giọng hát của anh, cô ấy thật sự có thể nghe thấy được nỗi bi thương.

Một người chưa từng trải qua những chuyện đau buồn chắc chắn sẽ không bao giờ có thể hát một bài hát như vậy.

Lần đầu tiên cô ấy mới cảm thấy tò mò về Trần Đức.

“Vong Tình Thủy” mà anh hát ra đã không còn đơn thuần chỉ là một bài hát hay mà chắc chắn là những cảm xúc từ sâu thẳm tâm hồn anh.

Có vẻ như anh thực sự có một đoạn tình cảm bi thương tới mức anh cần có một ly vong tình thủy để quên hết mọi chuyện trong quá khứ.

Trong lời hai của bài hát, Trần Đức hoàn toàn hát chay mà không có chút âm nhạc nào.

Nếu đổi lại là người khác thì chắc chắn không thể hát được hay đến thế.

Trần Đức lại không bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn tiếp tục hát một cách đầy tự tin, thậm chí còn có chút cao ngạo.

Không có ai ngắt lời của anh giữa chừng, tất cả đều đang say mê lắng nghe.

Thật không quá lời khi nói rằng kỹ năng ca hát của anh còn chuyên nghiệp hơn hầu hết những người chuyên nghiệp!

Hồ Hải Sinh cố gắng cắt ngang vài lần, nhưng cảm thấy không ổn lắm, nên chỉ có thể cẩn thận lắng nghe.

Vào lúc này Trần Đức đã hoàn toàn trở thành tâm điểm của sân khấu, đánh cắp ánh đèn sân khấu của mọi người.

Rõ ràng anh chỉ ăn mặc hết sức bình thường, nhưng trong mắt mọi người lúc này anh lại trở nên cao lớn và đẹp trai xuất thần.

So với anh, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao chỉ hát hay ở mức độ nghe êm tai mà thôi, vẫn còn kém hơn Trần Đức một chút.

Lôi Long lại càng không đáng để nhắc tới.

Bài hát mà Trần Đức hát không chỉ nghe êm tai mà còn rất cảm động!

Ngay khi anh vừa mở miệng thì đã chứng minh được cao thấp.

Nghe xong bài hát của anh, một lúc lâu sau thì mọi người mới hoàn hồn.

Sắc mặt của Lôi Long đã trở nên khó coi đến cực điểm, cậu ta vốn tưởng rằng có thể khiến Trần Đức phải xấu hổ khi bắt anh hát, không ngờ rằng chính mình lại bị anh bóp chết.

“Ôi dào, hát cũng hay đó, nhưng đáng tiếc vẫn kém hơn chủ tịch Lôi của chúng ta một chút”, Tô An Khê nói để phá tan bầu không khí xấu hổ: “Chương trình ca hát kết thúc, tiếp theo là hoạt động tự do. Nào, chủ tịch Lôi, tôi xin nâng ly chúc cậu sinh nhật vui vẻ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK