Chương 26
“Hừ!”
Hoàng Tố Tố hừ lạnh một tiếng rồi đem sách vở trên bàn đến chỗ Trần Đức, nói: “Đừng sợ, sau này phải học hành chăm chỉ, cô sẽ chăm sóc cho em. Ngữ Yên, bạn Bát Hoang nếu có chỗ nào không hiểu thì em cũng phải giúp đỡ bạn nhé”.
“Vâng thưa cô”, Tống Ngữ Yên ngoài cười nhưng trong không cười, đáp.
“Em cảm ơn cô”, Trần Đức cười nói.
“Mấy người các cậu đứng đó đi, chưa hết giờ thì không cho phép ra ngoài!”
Hoàng Tố Tố lườm cả nhóm một lượt. Cô quay về, định là cầm sách giáo khoa cho Bát Hoang, không ngờ lại gặp phải chuyện này. Cũng may là cô đến nhanh, nếu không không biết cậu bé nông thôn đáng thương này sẽ bị bắt nạt đến mức nào nữa.
Hoàng Tố Tố vừa rời đi, cả phòng học liền bàn tán ầm ĩ cả lên.
“Con mẹ nó, cái thằng này đúng là vô liêm sỉ!”
“Đúng vậy, vãi thật”.
“Hạ Kiệt lần này ăn quả đắng rồi”.
“Đúng vậy, nhưng mà cái thằng Bát Hoang này cứ chờ bị trả thù liên tục đi!”
Cả lớp bàn tán sôi nổi, đám Hạ Kiệt thì lại đứng trên bục giảng không dám nhúc nhích. Đành chịu thôi, nếu bọn họ mà đi xuống thì sẽ truyền đến tai Hoàng Tố Tố, bọn họ không gánh nổi hậu quả.
Hạ Kiệt sầm mặt xuống, trộm già không được còn mất nắm gạo, khiến cậu ta hoàn toàn hận Trần Đức, nhất định phải tìm cơ hội báo thù Trần Đức mới được.
Đứng một tiết học, mà tiết học này dài những hai tiếng!
“Hi”.
Lâm Dao ở phía sau Trần Đức lấy bút chọc vào vai anh.
Trần Đức quay đầu: “Người đẹp, có chuyện gì thế?”
Quả nhiên là không nhận ra mình rồi?
Lâm Dao hơi thất vọng một chút, cô không nói rõ thân phận của mình ra nữa. Nếu đã không nghĩ ra thì có lẽ bắt đầu lại từ đầu sẽ càng tốt hơn.
“Chào anh, tôi là Lâm Dao! Tôi gọi anh là Bát Hoang được không?”
“Được chứ, mọi người đều gọi tôi như vậy, chào người đẹp Lâm Dao nhé”.
Trần Đức và cô bắt tay nhau. Từ trước đến giờ, mọi người đều gọi anh là Bát Hoang, giống như ở thời Tam Quốc thì mọi người gọi Chư Cát Lượng là Khổng Minh vậy.
Chỉ gọi biệt danh không gọi tên.
Trần Đức đúng là không nhận ra Lâm Dao, những năm đi tòng quân, anh cứu biết bao nhiêu là người, nếu không nhắc rõ ra thì đương nhiên sẽ không nhớ được.
Giống như khu vực Tam Giác Vàng không ai quản kia, anh đi qua chưa đến nghìn lần nhưng cũng được trăm lần, triệt phá vô số ổ ma túy, mại dâm.
“Dao Dao, mặc kệ anh ta đi”, Tống Ngữ Yên hừ nói.
Giống cô ấy quá… Thần thái của Tống Ngữ Yên lúc này làm Trần Đức hơi hoảng hốt. Anh không thể ngờ được rằng trên đời lại có hai người giống như như vậy. Nghĩ đến đây, trong lòng anh lại đau đớn, sắc mặt tái mét.
Mười năm trước, Nước Mỹ.
Las Vegas.
Một trong bốn thành phố đánh bạc lớn nhất thế giới, cũng được xưng là thiên đường giải trí quốc tế. Khi đêm đến, ánh đèn neon lấp lánh, trên đường đầy người qua kẻ lại, không phú thì quý.