Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 209

Quan Hổ, Nhan Như Sơ, Trương Hân Nhiên cùng chạy đến bên giường với vẻ mặt kích động.

Giờ phút này, trong đầu ba người bất giác hiện lên bóng lưng chàng thanh niên vừa rồi.

Lạnh lùng, cô đơn, tẻ nhạt.

Quan Hổ vô cùng hối hận, ông ta biết Trần Bát Hoang là hi vọng duy nhất cứu tỉnh Trương Thiên Dương, nhưng ngay thời khắc mấu chốt, ông ta lại không tin anh, và cũng không đứng ra bênh vực anh.

Trương Hân Nhiên cũng như thế, trong lòng cô có cảm giác rất khó tả.

Từ đầu đến cuối, thậm chí cô còn không biết tên anh là gì.

Ngay từ đầu, cô đã không tin tưởng anh.

Thế nhưng, chính anh đã cứu sống bố cô.

Đến bây giờ, cô mới thật sự hiểu cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.

Nhan Như Sơ nhoài người trên giường, nhịn không được bật khóc: “Thiên Dương, cuối cùng anh cũng tỉnh!”

“Bố!”

“Bố!”

“Chồng à!”

“Chủ tịch Trương!”

Lúc này, Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc cùng Hồng Trung Hà cũng từ ngoài cửa chạy vào, líu ríu hỏi thăm sức khỏe Trương Thiên Dương.

“Không sao rồi, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi!”, Trương Thiên Dương hỏi: “Có phải vị thần y kia đã đến không? Cậu ấy đâu rồi? Lần này nhờ cậu ấy kịp thời cứu chữa, nếu không e là tôi không tỉnh lại được!”

Tuy Trương Thiên Dương hôn mê, nhưng cả quá trình Trần Đức cứu chữa, ông ta vẫn cảm nhận được.

Loại cảm giác này quả thật giống với hai năm trước, phải nói là độc nhất vô nhị.

Hiện tại Sửu gia đã chết, người duy nhất có khả năng cứu ông ta chính là chàng thanh niên kia.

Ông ta biết rõ sức khỏe của mình tệ thế nào, nếu người đó không đến, lúc này có lẽ ông ta đã vĩnh biệt cõi đời rồi.

Giờ phút này trong lòng ông ta vô cùng cảm kích.

Nhất định phải cảm tạ Trần Bát Hoang thật tốt mới được!

Lại nói, người tài ba như Trần Bát Hoang, lại được Sửu gia chân truyền, tương lai chắc chắn sẽ phát triển rất nhanh.

Chỉ có thể giao hảo, không thể trở mặt!

Nếu không, hậu quả khôn lường!

Quanh năm chinh chiến trên thương trường, sao ông ta không rõ đạo lý đơn giản đó cho được.

Thế nên vừa tỉnh lại, việc đầu tiên ông ta hỏi chính là Trần Bát Hoang đã đi đâu.

“Hỏi các người đó, Hoang gia đâu rồi?”, Trương Thiên Dương lại lần nữa mở miệng, giọng trầm xuống.

Phút chốc, hiện trường trở nên yên tĩnh.

Không ai dám trả lời.

Ngay lập tức, Trương Thiên Dương nhận ra có điều gì đó không ổn.

Với hiểu biết của ông ta về đám người Trương Tử Đằng, Trương Tử Ngọc, đại khái ông ta đã đoán được chuyện xảy ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK