Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 139

Rốt cuộc vị bác sĩ kia bị sa thải.

Từ đó về sau, không ai dám ý kiến gì với Khâu Kiệt nữa, mọi người đều ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lúc này, ca mổ đã gần bắt đầu mà hắn vẫn chưa xuất hiện, cũng không ai dám gọi điện thoại, càng không dám đến phòng làm việc giục, chỉ có thể nhẫn nhịn chờ đợi.

Hai người phía Trần Đức đứng bên ngoài phòng mổ, nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Tử Hàm trong phòng mổ, ngực bỗng nhói đau như bị kim châm.

Trong lòng bọn họ nóng như lửa đốt, mong ca mổ mau chóng bắt đầu, giúp Tử Hàm giảm bớt đau đớn.

Vậy mà… Đã nửa tiếng trôi qua, kíp mổ vẫn chưa ra khỏi phòng hội chẩn.

Tuy Trần Đức chưa từng làm bác sĩ, nhưng trong quá khứ anh từng làm công việc phẫu thuật, cũng biết hội chẩn trước ca mổ nhiều lắm là năm phút đồng hồ.

Mà bây giờ đã nửa tiếng rồi, rất không bình thường.

Anh cố dằn cơn giận trong lòng, đẩy y tá đang chắn trước cửa phòng xông vào trong: “Các người đang làm gì vậy? Em gái tôi đang nguy kịch, đã nửa tiếng trôi qua rồi sao còn chưa bắt đầu đi?”

Trần Đức bước lên phía trước, thấy kíp mổ không họp, mà đang chơi điện thoại di động, nhất thời trong lòng bốc lửa.

Tính mạng Tử Hàm đang nguy kịch.

Vậy mà… những bác sĩ này lại đang chơi điện thoại?

Trần Đức không nổi giận mà được à?

Tử Hàm là người quan trọng nhất đối với anh, không ai có thể sánh được với cô bé.

Cho dù anh có gặp phải bất trắc gì, Tử Hàm vẫn phải an toàn tuyệt đối!

Có thể thấy được, lúc này Trần Đức phẫn nộ đến thế nào, ánh mắt anh chỉ có rét lạnh.

Đi theo sau lưng, dù Liễu Như Nguyệt có tốt tính đến đâu chăng nữa cũng phải cau chặt đôi mày thanh tú, thấy những bác sĩ này thật sự quá đáng.

Trong phòng hội chẩn, các bác sĩ tất nhiên không ngờ Trần Đức sẽ đột ngột xông vào, mọi bác sĩ đều đeo khẩu trang y tế, nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng nhìn động tác vội vã giấu điện thoại của họ cũng nhìn ra được, bọn họ đang xấu hổ.

“Các người hãy cho tôi một lời giải thích hợp lý đi”, giọng nói của Trần Đức hạ xuống rất trầm, chất chứa giận dữ, sắp sửa bùng nổ đến nơi.

Một bác sĩ có vẻ khá có tiếng nói đứng dậy giải thích: “Thưa anh, không phải chúng tôi không mổ, chúng tôi đã hội chẩn xong xuôi cả rồi, nhưng mà…”

Ngập ngừng một chút, anh ta nói tiếp: “Bác sĩ mổ chính còn chưa đến, chúng tôi không dám tùy tiện mổ”.

“Gì cơ?”

“Chưa đến?”

Tròng mắt Trần Đức tóe lửa: “Chưa đến mà các người còn nói phải mổ gấp?”

“Thưa anh, xin bớt nóng”, bác sĩ thấy Trần Đức sắp phát hỏa, vội vàng sải bước đến, giải thích: “Vốn sắp xếp mổ cho cô bé vào hai ngày nữa cơ, nhưng do em gái anh gặp tình huống ngoài ý muốn nên chúng tôi bất ngờ, bởi vậy mới vội vàng lập hồ sơ”.

“Mọi việc đã sắp xếp đâu ra đấy rồi, chỉ là bác sĩ mổ chính rề rà chưa đến, nếu để chúng tôi đứng mổ, xác suất thành công không đầy 10% đâu, cho nên vì vấn đề an toàn, chúng tôi không dám tùy tiện”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK