Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 195

Có lẽ cậu ấy có cố gắng cả đời cũng không bằng một ngón chân của người ta.

Một cảnh tượng trong quá khứ hiện lên trước mắt Đàm Thu, cả người cậu ấy không ngừng run lên.

Sau bao nhiêu năm, cậu ấy cũng đã từ bỏ cô gái kia.

Nhưng nỗi nhục khi đó vẫn còn in đậm trong tâm trí Đàm Thu, không thể nào xóa bỏ được khiến cậu ấy cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Trương Tử Đằng đã quên những chuyện này từ lâu, gã không nhận ra Đàm Thu là ai, thú vui lớn nhất của gã chính là trêu đùa với bạn gái của người khác, sau đó nhìn cảnh người ta như muốn chết đi sống lại, nhưng lại không thể làm gì được gã.

Loại chuyện này gã đã làm quá nhiều rồi, tất nhiên cũng không nhớ rõ ai lại ai.

Tiếng hò hét tung hô rầm rộ, Trương Tử Đằng tận hưởng sự ngưỡng mộ của mọi người dành cho gã, vẻ mặt kiêu ngạo.

Đám vệ sĩ của Trương Tử Đằng cũng hệt như gã, vênh váo tự đắc, hướng về phía Đàm Thu la hét om sòm.

“Thứ rác rưởi, mày không nghe thấy tao nói gì hả?”, tên vệ sĩ mắng: “Tao bảo mày buông hoa khôi ra!”

Suy nghĩ của Đàm Thu trở về hiện thực, cậu ấy ép buộc bản thân đè nén hình ảnh nhục nhã trong tâm trí xuống.

Sau nhiều năm trôi qua, Đàm Thu vẫn hơi sợ Trương Tử Đằng.

Nhưng… Cậu ấy vẫn luôn ghi nhớ những lời của Trần Đức nên không hề lùi bước, nói tiếp: “Tao đã nói rồi, không ai được phép tới gần!”

“Cái gì?”, vệ sĩ hoàn toàn không ngờ, đối mặt với Trương Tử Đằng mà Đàm Thu lại dám từ chối.

Thằng nhóc này lấy đâu ra dũng khí vậy.

Tên vệ sĩ thắc mắc có phải mình nghe nhầm không: “Mày nói lại lần nữa thử xem?”

“Mày điếc à?”

Đột nhiên, Đàm Thu hét lên: “Tao nói, không ai được phép lại gần một bước, trừ khi giẫm lên người ông đây!”

“Mẹ nó, mày nghe thấy chưa?”

Đột nhiên Đàm Thu hét lớn khiến mọi người giật mình, hai tai tên vệ sĩ kêu ong ong, hắn ta vội vàng bịt chặt lỗ tai, sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Mẹ nó, mày điên rồi, dám quát tao?”

Hắn ta giơ tay lên định tát vào mặt Đàm Thu, giống như vừa tát nam sinh lúc nãy.

Chỉ là… Tay của hắn ta còn chưa kịp chạm tới mặt Đàm Thu thì đã bị Đàm Thu túm chặt.

Sau đó, một cú đấm giáng xuống giữa sống mũi của hắn ta.

Tên vệ sĩ lập tức chảy máu mũi, hắn ta cong người, giơ tay bịt chặt mũi, vết thương đau đến mức ngạt thở.

“Tôi biết rồi”, Trần Đức hít vào một hơi: “Bác sĩ Hồ, cảm ơn anh”.

“Không cần đâu”.

Hồ Dương thở dài, sau khi nói ra chuyện này, tương lai chờ đợi anh ta không biết là may hay rủi.

Mặc kệ ra sao, đã nói ra có nghĩa là anh ta đã làm hết sức mình rồi, cùng lắm là đến một thành phố khác tìm việc làm thôi.

“Tôi vào trước”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK