Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 399

“Nhặt lên là trò chơi có thể bắt đầu rồi”, Hàn Thái cười đầy độc ác: “Tất nhiên, mày cũng có thể từ chối, dùng mạng của con ả này để từ chối”.

“Thật ra tao cũng không hiểu lắm, sao chúng mày lại xem trọng đám đàn bà đó như thế, chúng mày không biết đàn bà chính là tảng đá duy nhất cản đường anh hùng ư, phải vượt qua thì mới gặt hái được thành tựu”.

Hắn ta đang nói thì Trần Đức đã ngồi xổm xuống nhặt con dao lên.

“Hay lắm, không tệ, đúng là nam tử hán đại trượng phu, để đề phòng việc đổ ra số chẵn ngay từ đầu, mày phải tự đâm mình một nhát làm khai vị trước”.

Hàn Thái thấy hành động của anh thì đắc ý đến lạ, đầy cảm giác thành tựu.

“Phụt!”

Trần Đức cầm dao, sát ý đang cuộn trào trong lồng ngực anh.

Hơn ba năm, đã hơn ba năm, hơn ba năm đã trôi qua rồi, anh chưa từng có lại cảm giác muốn giết một người như bây giờ.

Anh hận không thể băm dằm Hàn Thái thành từng mảnh nhỏ!

Nhưng, lý trí nói cho anh biết mình không thể làm như thế!

Một khi anh ra tay, Tống Ngữ Yên sẽ xảy ra chuyện chẳng lành.

Anh phải chờ!

Chờ đợi cơ hội!

“Sao thế, chùng tay hả?”, Hàn Thái thấy Trần Đức vẫn không nhúc nhích bèn châm chọc: “Xem ra mày cũng chỉ đến thế mà thôi, haiz…”

“Phập!”

Trần Đức không nói gì, câu trả lời của anh chính là một động tác hết sức đơn giản.

Mũi dao xoay tròn, hướng về cơ thể mình đâm mạnh!

Dao găm đâm mạnh vào cơ thể, máu tươi chảy dọc theo thân dao, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất!

“Không!”

Tống Ngữ Yên sợ hãi hét lên, sắc mặt tái nhợt, cô ấy trợn tròn hai mắt nhìn, cảm giác tự trách bản thân lại dâng lên, cô ấy biết là vì mình nên Trần Đức mới làm như thế.

Nếu như không có cô ấy, có lẽ những người này hoàn toàn không phải đối thủ của anh.

Dù anh đánh không lại, chạy cũng không thành vấn đề.

Lòng Tống Ngữ Yên dâng lên từng cơn đau đớn, tại sao người đàn ông này đối xử với bản thân mình cũng tàn nhẫn như thế?

Trần Đức nắm cán dao, cắn răng, dùng sức rút nó ra, cố nén đau đớn: “Mày không cần phải tung xúc xắc làm gì, mày muốn tao tự tổn thương bản thân, tao thỏa mãn cho mày!”

Vừa mới nói xong.

Trần Đức lại rút dao ra một lần nữa, đâm vào, rút ra, lại đâm vào, rút, đâm, lại rút, lại đâm!

Phập!

Phập!

Phập!

Một nhát, hai nhát, ba nhát…

Trần Đức một hơi đâm liên tục hơn mười nhát dao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK