Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92

“Chủ tịch Lôi, tôi cũng nâng ly chúc mừng cậu”.

“Chủ tịch Lôi, chúc cậu sinh nhật vui vẻ”.

Tô An Khê chuyển chủ đề nói chuyện khiến cho mọi người quên đi bài hát lúc nãy, ngoại trừ Tống Ngữ Yên và Lâm Dao thì không ai nhìn Trần Đức nữa.

Hát hay thì có ích lợi gì? Có tiền, có quyền thế mới là quan trọng nhất.

Mấy ngôi sao ca hát ngoài kia chẳng phải cũng đều chỉ là đồ chơi của tư bản thôi hay sao?

“Chủ tịch Lôi, chúc cậu mãi mãi mười tám tuổi”.

“Anh Long, nghĩ tới thâm tình giữa chúng ta, hôm nay phải uống cho thật say đó”.

Đám đông vây quanh Lôi Long khiến cho sự tự tin của cậu ta ngay lập tức khôi phục trở lại, rồi cậu ta lại nhìn Trần Đức đầy khiêu khích.

Trần Đức không thèm để ý đến cậu ta, anh chỉ đi qua một bên và bắt đầu ăn, đồ ăn ở Hoạt Sắc Sinh Hương này cũng khá ngon, trong khi ăn thì tất nhiên anh cũng không quên uống rượu.

Lôi Long cảm thấy mình bị phớt lờ cho nên rất khó chịu, cậu ta nháy mắt với Hồ Hải Sinh, Hồ Hải Sinh ngay lập tức hiểu và chuẩn bị ra tay.

Sau đó, cậu ta quay đầu lại nhìn Đàm Thu nói: “Đàm Thu, sao cậu lại chậm chạp như vậy? Trái cây đã gọt xong chưa?”

“Ngay lập tức, trái cây sẽ được gọt xong ngay lập tức”, Đàm Thu đáp, cậu ấy đang gọt táo.

“Cậu làm sao vậy, còn không biết gọt trái cây hay sao?”, Hồ Hải Sinh giận dữ mắng: “Gọt dày như vậy thật lãng phí, biết không?”

Một tia tức giận hiện lên trong mắt Đàm Thu, nhưng cậu ấy lại không bộc phát ra ngoài, chỉ nói: “Đã hiểu, để tôi gọt lại”.

“Ha ha, tên ngốc này”.

“Đúng là một kẻ ngốc”.

“Điều này lại chứng minh cho dù có đọc sách nhiều cũng vô dụng. Được nhận vào học viện thương mại vì học lực cao thì thế nào chứ? Còn không phải chỉ để ngồi đây gọt trái cây cho chúng ta ăn thôi hay sao?”

Một đám sinh viên không kiêng nể gì mà lớn tiếng giễu cợt Đàm Thu, không hề quan tâm Đàm Thu sẽ cảm thấy như thế nào. Ở trong mắt bọn họ thì Đàm Thu chỉ là một kẻ vô dụng dễ bị ăn hiếp mà thôi.

Tất cả đều biết rằng Hồ Hải Sinh cố tình bắt lỗi và muốn lợi dụng Đàm Thu để làm nhục Trần Đức, nhưng không ai giúp cậu ấy lên tiếng.

“Đúng là đồ vô dụng”, Hồ Hải Sinh nói: “Người ta thường nói, vật họp theo loài quả không sai”.

Hồ Hải Sinh nhìn Trần Đức đầy khiêu khích, Trần Đức thì vẫn ngồi ăn uống một mình, mặc kệ tình hình ở bên đó.

Sở dĩ anh đồng ý đến đây tụ họp cũng chỉ bởi vì muốn mượn tình huống này xua tan bớt chút ít sự tự ti trong lòng của Đàm Thu.

Nếu như Đàm Thu không dám chống lại đám bạn học trước mặt thì kiếp này cậu ấy cũng chỉ có thể khúm núm cúi đầu nhận lệnh của người khác.

Đến cuối cùng Trần Đức cũng có thể sẽ giúp cậu ấy, nhưng cậu ấy tuyệt đối sẽ không thể trở thành phụ tá đắc lực cho anh.

Đối mặt với sự giễu cợt, sắc mặt Đàm Thu đỏ bừng, nội tâm nghẹn khuất, nhưng vẫn không có biểu cảm gì.

Lâm Dao cau mày, muốn đi lên nói gì đó, nhưng lại bị Tống Ngữ Yên giữ lại: “Đừng đi, cậu ấy là do Trần Bát Hoang mang tới đây, anh ta còn chưa lên tiếng thì cậu lên tiếng làm gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK