Chương 25
“Cô à… Cô nghe em giải thích đã, là cậu ta chiếm chỗ của em, còn đánh em, không tin cô hỏi các bạn khác xem!”, Hạ Kiệt vội vàng giải thích, hiển nhiên cậu ta cảm nhận được Hoàng Tố Tố đang rất tức giận.
“Đúng đó cô, chúng em có thể làm chứng”.
“Em cũng có thể”.
Bốn tên cùng chiến tuyến với Hạ Kiệt lần lượt chứng minh.
“Lại đây cho tôi, đứng trước mặt các bạn”, Hoàng Tố Tố lạnh giọng quát.
Năm người ngoan ngoãn đứng lên bục giảng, chỉ có Trần Bát Hoang vẫn đứng yên tại chỗ.
“Các cậu nói Trần Bát Hoang bắt nạt các cậu? Các cậu nghĩ tôi mù à?”
Giọng điệu của cô lạnh lùng, Trần Đức thầm nghĩ cô gái này tuy tức giận nhưng lại có hương vị đặc biệt đây.
“Bát Hoang, em nói đi, rốt cuộc chuyện là thế nào?”, trên tài liệu nói Trần Đức đến từ nông thôn nên Hoàng Tố Tố vốn đã thiên vị anh, chưa kể Hạ Kiệt còn nói ra lời thô tục như vậy, bảo cô làm sao tin cậu ta cho được?
“Là thế này ạ, vừa nãy cô bảo em tìm vị trí trống để ngồi, nên sau khi giới thiệu xong thì em đi xuống, nhưng bạn học này lại không cho em ngồi, nói rằng đó là nơi bạn ấy để sách, còn định đánh em nữa. Cô nói xem có tức không!”
Trần Đức nói dối mà mặt không biến sắc, bịa chuyện thành thần, cực kỳ trôi chảy.
“Không biết xấu hổ”, Tống Ngữ Yên lẩm bẩm.
“Oa, nói dối cũng đẹp trai như vậy, mình hạnh phúc quá!”, lòng Lâm Dao sục sôi.
Không biết xấu hổ!
Thật không biết xấu hổ… Một đám học sinh choáng váng, nhưng không ai dám đứng ra phát biểu, Hạ Kiệt vốn đã mang tiếng xấu trong lớp, với bọn họ mà nói, Trần Đức và Hạ Kiệt chỉ là chó cắn chó mà thôi.
“Hừ!”, Hoàng Tố Tố hừ lạnh.
Sao cô có thể không tức giận?
Chưa nói đến việc bắt nạt Trần Đức quá đáng thế nào, chỉ riêng việc sỉ nhục cô thôi, cô đã không thể chịu đựng được rồi!
“Hạ Kiệt, bắt đầu từ hôm nay cậu ngồi bên cạnh bục giảng, nếu dám ngồi chỗ khác thì cậu sẽ biết tay tôi. Còn nữa, ngày mai gọi bố cậu đến gặp tôi”.
Sinh viên đại học thông thường sẽ không có chuyện mời phụ huynh, đây là lần đầu tiên Hạ Kiệt gặp trường hợp này. Không cần phải nói, lần này bố cậu mất mặt rồi, cho dù không bị đuổi học thì về nhà cũng không thoải mái.
Hoàng Tố Tố lại nhìn về phía mấy người kia: “Bốn người các cậu chép tên của mình mười nghìn lần cho tôi, Hạ Kiệt, cậu cũng thế”.
Giọng nói của cô rất nghiêm khắc, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi quay sang nhìn Trần Đức thì thái độ lại ôn hòa hơn nhiều: “Bát Hoang, em tìm chỗ ngồi đi, đừng sợ, sau này có khó khăn gì thì cô sẽ giúp em”.
Dưới cái nhìn khó chịu của Tống Ngữ Yên, Trần Đức đi tới ngồi cạnh cô ấy một cách tự nhiên như không, thái độ vui vẻ.
“Hạ Kiệt, sau này Trần Đức mà xảy ra chuyện gì ở trường thì tôi sẽ tìm cậu, cậu phải chịu trách nhiệm, rõ chưa?”
“Vâng…”
Hạ Kiệt sợ gần chết, Hoàng Tố Tố đang thực sự giận dữ nên cậu ta chẳng dám nói gì, nếu nói thêm câu nữa thì chắc cậu ta sẽ bị đuổi mất.