Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 57

“Anh ta sợ bản thân không khống chế được sẽ đánh chết anh Vương sao, anh ta nghĩ mình là cái thá gì chứ”.

“Tớ đã từng gặp nhiều người không biết trời cao đất dày nhưng chưa từng gặp ai không biết trời cao đất dày như anh ta”, Tô An Khê cũng nở nụ cười chế giễu nói, sự khinh bỉ trong ánh mắt không thể nào giấu diếm được.

“Hừm, phải để anh ta bị Vương Hạo Minh đánh một trận thì anh ta mới biết mặt”, Tống Ngữ Yên cao ngạo nói, nhưng không biết tại sao trong lòng của cô ấy cũng cảm thấy có chút lo lắng, cô ấy tự an ủi mình rằng chắc có lẽ là vì giữa hai người còn có hôn ước với nhau cho nên cô ấy mới cảm thấy như vậy.

“Dao Dao”, Tống Ngữ Yên huơ huơ tay trước mặt Lâm Dao đang nhìn chăm chú vào Trần Đức rồi hỏi: “Cậu đang nhìn Vương Hạo Minh hay nhìn Trần Đức vậy?”

“Tớ nhìn cả hai, cậu nói xem anh ấy có thắng không?”, Lâm Dao hỏi Tống Ngữ Yên.

“Ai mà biết được, anh ta kiêu ngạo như vậy, nói không chừng còn là cao thủ võ lâm ẩn thân”, Tống Ngữ Yên còn chưa kịp đáp thì đã bị Tô An Khê giễu cợt nói xen vào.

Mấy người mê võ thuật bên dưới không biết Tôn Nhạc Dương và Trần Đức có mâu thuẫn từ trước, ngay từ đầu còn có chút thương hại Trần Đức, dù sao thì thể trạng của anh và Vương Hạo Minh cũng không cùng đẳng cấp, Vương Hạo Minh cao hơn mét tám, nặng hơn tám mươi ký, đánh với anh ta thì Trần Đức chắc chắn sẽ gặp bất lợi.

Hơn nữa Vương Hạo Minh còn là cao thủ đai đỏ, mà Trần Đức thì chẳng là gì cả, con người ta trời sinh đã có tấm lòng cảm thông cho kẻ yếu.

Tuy nhiên Trần Đức lại kiêu ngạo đến mức khiến lòng thông cảm dành cho kẻ yếu thế của khán giả biến mất, thay vào đó còn khiến cho bọn họ cảm thấy anh là một kẻ không biết trời cao đất dày.

“Trần Bát Hoang, anh còn điên cuồng hơn cả tưởng tượng của tôi, cho dù hôm nay anh có khả năng đánh chết tôi thì tôi cũng không bắt anh phải chịu bất cứ trách nhiệm nào!”

“Chú ý!”

Trên sân đấu, Vương Hạo Minh nở nụ cười chế giễu, anh ta thực sự không tin rằng Trần Đức có thể gây ra bất cứ nguy hiểm nào cho mình. Ngay sau đó, trước khi trọng tài tuyên bố bắt đầu thì anh ta đã bày ra tư thế khai cuộc trong Taekwondo rồi tung quyền về phía Trần Đức.

Trần Đức dễ dàng né tránh một quyền này mà nét mặt của anh vẫn bình tĩnh như trước, Vương Hạo Minh dù cảm thấy hơi bất ngờ nhưng ngay sau đó lại tiếp tục tung ra thêm mấy đường quyền.

Đấm thẳng, đá sườn, đá cao, phi thân đá, tất cả các đòn đánh đều đã được anh ta tung ra.

Trần Đức chỉ liên tục né đòn chứ không hề ra tay, nét mặt của anh vẫn bình lặng như mặt nước không gợn sóng, lúc này anh mới phát hiện ra cái tên nhóc này chẳng mạnh bao nhiêu, còn thua xa mấy vệ sĩ hôm trước anh gặp ở thị trường nhân tài.

Kẻ mạnh hơn tên nhóc này ở thế giới ngoài kia không biết có tận bao nhiêu người.

Đừng nói đến thế giới ngoài kia, ngay cả trong học viện này thì chắc chắn cũng có không ít mạnh hơn Vương Hạo Minh.

Sau khi mấy chiêu liên tiếp của mình bị đối phương dễ dàng tránh được thì Vương Hạo Minh cũng cảm thấy có chút nóng nảy, anh ta quát lên: “Anh chỉ biết né tránh thôi hay sao? Với chút thực lực này của anh mà cũng dám thách thức câu lạc bộ võ thuật?”

Trần Đức lại rút lui, lúc này anh đã đứng sát ngoài rìa của sân đấu.

“Theo quy tắc thì nếu như anh rơi xuống đài xem như anh đã thua”, Vương Hạo Minh dường như đã nắm chắc thắng lợi, anh ta lại phi thân đá về phía trước, một cước này sử dụng lực đạo càng mạnh hơn trước, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều, vô cùng uy lực, nếu như người bình thường bị đá trúng một cước này thì nhất định sẽ hôn mê bất tỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK