Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34

“Aaaaaaaaaaaaaa!!!”

Tôn Nhạc Dương không kịp phản ứng lại, liền kêu lên như heo bị chọc tiết, ngã xuống sân, sợ hãi nhìn Trần Đức.

“Trần Bát Hoang, mày…”

“Mày bảo muốn tao động thủ mà?”

Trần Đức thu tay, di chân lên điếu thuốc mà Tôn Nhạc Dương ném xuống đất, từ trên cao nhìn xuống, nói với Tôn Nhạc Dương: “Mày nghĩ mày có tư cách đánh nhau với tao à? Con mẹ mày, lại còn câu lạc bộ võ thuật cái đếch gì, chỉ có chút bản lĩnh đó thôi sao?”

Tiếng nói nhàn nhạt vang lên khiến xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Tôn Nhạc Dương thất bại?!

Một chiêu bị Trần Đức đánh bại?

Cái tên nhà quê này sao lại mạnh như vậy chứ?

Trái tim Lâm Dao đập thình thịch: “Không hổ là anh hùng của mình, mạnh quá, đẹp trai quá, mình muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy!”

Ánh mắt Tống Ngữ Yên biến đổi, không phải cô ấy chưa từng nhìn thấy người có lực chiến đấu mạnh mẽ nhưng ở tuổi này của Trần Đức mà còn đánh nhau ghê gớm như thế thì đúng là lần đầu tiên.

“Trần Bát Hoang, mày có biết tao là ai không? Tao là người của câu lạc bộ võ thuật mà mày vẫn dám đánh tao à?! Tao sẽ bắt mày phải trả giá!!!”, sắc mặt Tôn Nhạc Dương đỏ lên, anh ta khí thế bừng bừng tới đây, không ngờ lại bị Trần Đức phá hỏng, chỉ muốn chui xuống cái lỗ nào đó cho đỡ nhục.

“Câu lạc bộ võ thuật? Ghê gớm lắm à?”

“Mày không biết câu lạc bộ võ thuật à, haha, nhãi con, mày đến đây mà không tìm hiểu trước à. Nếu mày động vào người của câu lạc bộ võ thuật thì sẽ không có kết cục tốt đâu. Ở đây ai mà chẳng muốn làm tay sai cho câu lạc bộ của bọn tao!”

Nhắc đến câu lạc bộ võ thuật, Tôn Nhạc Dương giống như có thêm sức chiến đấu, sắc mặt đỏ lên.

Trần Đức đi đến trước mặt Tôn Nhạc Dương, quỳ xuống nhặt bật lửa lên, rồi lại rút một điếu thuốc từ trong túi của Tôn Nhạc Dương ra và châm lên.

Lúc ấy, Tôn Nhạc Dương không dám làm gì cả.

Giống như một con chó, bên ngoài hung dữ nhưng lại co ro sợ hãi.

Rít vào một hơi đi thẳng đến tận phổi, sau đó Trần Đức nhả khói vào mặt Tôn Nhạc Dương và nói: “Câu lạc bộ võ thuật? 10 giờ sáng mai mày bảo người của câu lạc bộ mày chuẩn bị cho tốt vào, tao sẽ khiến cho cái câu lạc bộ siêu đỉnh của mày biến mất”.

“Trần Bát Hoang tao không cho phép sự tồn tại siêu đỉnh như thế ở trước mặt mình”.

Trần Đức nhẹ nhàng nói ra câu ấy rồi ném điếu thuốc xuống đất: “Mày nghe rõ lời tao nói chưa?”

“Rõ, rõ rồi…”, Tôn Nhạc Dương khó chịu trong lòng, nhưng nào dám nói nhiều trước mặt Trần Đức. Tay cũng đã bị bẻ rồi nên chỉ có thể ngoan ngoãn chịu đựng.

Trần Đức quay lại chỗ Tống Ngữ Yên với Lâm Dao và nói: “Đi thôi hai người đẹp, đừng phí thời gian nữa, lát nữa còn phải đi uống rượu đây này”.

Trần Đức không được uống rượu giống như người mà không có linh hồn vậy.

Tống Ngữ Yên tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc: “Xem ra anh cũng có chút tài năng đấy”.

“Chuyện trẻ con ấy mà”, Trần Đức cười đáp.

“Giỏi thật đấy”, tim Lâm Dao đập thình thịch, vừa định nói gì đó thì lại bị Tống Ngữ Yên kéo tới: “Ngực To, sao ban nãy cậu giúp anh ta làm gì”.

“Hì hì, Chân Dài, đám người đó suốt ngày làm phiền cậu, giúp anh ấy cũng không lỗ mà, hơn nữa tớ thấy anh ấy cũng thú vị”, Lâm Dao cười ngọt ngào đáp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK