Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 125

Đối với Trần Đức, cô ta là một bartender tài năng bị đại ca thế giới ngầm kiềm hãm, chỉ cần đưa cho cô ta các loại rượu khác nhau, cô ta cũng có thể pha chế ra loại hợp khẩu vị người uống nhất.

Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Trần Đức thích cô ta.

Cô ta và rượu của cô ta, đều là “ngon miệng”!

“Hoa dành dành” là một loại cocktail do chính cô ta tự sáng tạo ra. Trần Đức tự nhận là ngàn chén không say, nhưng khi uống một ly “Hoa dành dành” này thôi là anh đã cảm thấy chóng mặt, hương vị êm dịu thanh thuần sẽ chảy qua từng dây thần kinh, xâm chiếm lấy tâm trí anh.

Lần đầu tiên với Tiêu Mạn Y năm đó chính là vì ly “Hoa dành dành” này.

“Anh đẹp trai, uống với em một ly không?”, Tiêu Mạn Y kéo Trần Đức ngồi lên ghế sô pha: “Anh còn dám uống không?”

“Sao lại không dám chứ?”

Trần Đức chỉ uống loại rượu này một lần, bây giờ nhìn thấy lần thứ hai nhưng anh chưa từng quên hương vị của ly rượu năm xưa.

Không có nhiều loại rượu có thể khiến anh nhớ mãi không quên.

Hoa dành dành là một trong số rượu có thể khiến anh nhớ mãi.

Hơn nữa, Trần Đức cũng muốn thử xem hiện tại mình có thể chịu được những tác động kỳ lạ… sau khi uống “Hoa dành dành” hay không.

Tiêu Mạn Y cầm lấy ly đế cao, Trần Đức cũng cầm lấy một ly.

Keng!

Hai người khẽ chạm cốc.

Sau đó một hơi uống cạn cả ly rượu.

“Xụp…”

Rượu đi qua miệng, chỉ để lại mùi rượu. Như một mũi dao xẹt qua cổ họng, nó đốt cháy lục phủ ngũ tạng, cơ thể Trần Đức lập tức có cảm giác nóng bừng và cảm giác bị thiêu đốt.

Loại rượu này cũng không có cái gọi là bốc chậm*, sau khi rượu lướt qua lục phủ ngũ tạng, lập tức có tác dụng.

*tác dụng chậm, lâu dần mới ngấm, Thế nhưng, khi cảm giác này trỗi dậy, “khí” trong cơ thể Trần Đức cũng tự thoát ra, phá hủy tất cả.

Trần Đức vừa động tâm niệm, “khí” kia lập tức biến mất.

Nếu như Trần Đức muốn, tác dụng của “Hoa dành dành” sẽ hoàn toàn biến mất.

Nhưng, anh không muốn!

Uống rượu thì phải có cảm giác này.

Nếu không thì uống rượu làm gì?

“Anh đẹp trai, uống được chứ?”, Tiêu Mạn Y uống cạn ly rượu, đôi mắt trong veo trở nên mơ màng, Trần Đức chưa choáng, cô ta đã choáng trước.

“Ngon lắm, như lúc ban đầu!”. Loại rượu này rất ngon, Trần Đức vẫn muốn uống thêm một ly nữa, nhưng đáng tiếc là hết rồi!

“Vậy em thì sao, có giống như lúc đầu không?”. Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Mạn Y nổi lên một vệt ửng đỏ vì say rượu, cô ta đến gần Trần Đức, hơi khom chân sang một bên, áp sát vào người Trần Đức.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK