Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 192

Trần Đức quá mạnh mẽ, tám người đều bị anh hạ gục trong vòng chưa đầy một phút.

Trên người mấy tên đó đều cảm thấy đau đớn dữ dội, cơn đau đó cứ kéo dài không ngớt, khiến bọn họ không tài nào đứng dậy được.

Lâm Dao vô cùng kích động, hai mắt cô sáng lên tràn đầy sự sùng bái.

Ánh mắt Tống Ngữ Yên lộ rõ kinh ngạc, cô ấy không ngờ Trần Đức lại đánh nhau giỏi như vậy: “Dùng làm vệ sĩ hay thuộc hạ, có lẽ là cũng không tệ”.

“Anh Hoang lợi hại quá!”, trong lòng Đàm Thu phấn khích run lên, Trần Đức quả thực quá mạnh, đã vượt ra khỏi sức tưởng tượng của cậu ấy.

Thời gian cứ thế trôi đi, ngày càng có thêm nhiều người tập trung lại khu vực này, sắc mặt ai nấy cũng đều kinh hoàng.

Một người đánh tay đôi với tám người!

Nhưng vẫn nhẹ nhàng như không!

Tại sao tên sinh viên mới chuyển đến này lại trâu bò như vậy?

Sau khi giải quyết xong tên vệ sĩ cuối cùng, Trần Đức liếc mắt nhìn Trương Tử Đằng ở phía xa, nhoẻn miệng cười rồi chậm rãi đi tới: “Mày vừa nói sẽ đánh gãy hai chân tao?”

“Haha…”

Nhìn thấy Trần Đức bước đến, Trương Tử Đằng không chút sợ hãi, ngược lại vẫn bình tĩnh ngạo mạn, lạnh nhạt nói: “Tao muốn đánh gãy chân mày đấy, thì sao?”

“Mày tưởng đánh bại bọn chúng thì có thể ra tay với tao sao? Nhóc con, mày vừa mới chuyển đến, có lẽ không biết tao là ai nhỉ?”

Trương Tử Đằng tự hào giới thiệu bản thân: “Tao, Trương Tử Đằng, con trai của Trương Thiên Dương, phú hào của thành phố Tần!”

“Trương Tử Đằng?”, Trần Đức vội vàng đến đây, hiển nhiên không biết gã này là Trương Tử Đằng.

“Đúng, chính là tao!”

Trương Tử Đằng cười ha hả nói: “Thế nào, sau khi biết tao là ai, mày còn dám ra tay không? Chắc chắn là sợ rồi đúng không?”

“Ba năm trước, tao cướp bạn gái của Đàm Thu, có thể giẫm lên người hắn thì ngày hôm nay của ba năm sau, tao cũng có thể giẫm đạp mày dưới chân như vậy!”

“Còn mày, hoàn toàn không dám phản kháng, đây chính là sự khác biệt giữa người khổng lồ và con kiến!”

“Nói nhảm nhiều quá!”

Trần Đức không nghe tiếp nổi nữa, anh vung tay ra giáng một tát vào khuôn mặt kia.

“Bốp!”

Trương Tử Đằng sững người, bị đánh đến nỗi choáng váng.

Đánh gã!

Trần Đức vậy mà dám đánh gã?

Trương Tử Đằng không ngờ, một thằng nhóc nhà quê sau khi biết thân phận của gã rồi vẫn dám đánh gã.

Ngay cả những sinh viên đứng xung quanh đó cũng không dám tin.

Trương Tử Đằng là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK