Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 180

Hơn nữa tuy đối với bọn họ 100 ngàn tệ này không đủ, nhưng với một tên nhà quê như Đàm Thu thì đó lại là con số lớn.

Bên kia, Lâm Dao nhíu mày, cô đã từng tiếp xúc với Trương Tử Đằng.

Gã là một kẻ kiêu ngạo, tự phụ, làm việc ngang ngược, càn quấy.

Bởi vì gã có tiền nên trong mắt mọi người, hành vi của gã nghiễm nhiên trở thành “thẳng thắn”, “là chính mình”,… Ngay cả Tống Ngữ Yên cũng có thiện cảm với Trương Tử Đằng, mặc dù cô đã nhiều lần khuyên bảo, nhưng Ngữ Yên không nghe, cô ấy cảm thấy gã đàn ông này rất thú vị.

Thế nhưng, gã đâu phải dùng tiền mời chào Đàm Thu, mà thực chất là dùng tiền làm nhục cậu ấy.

Cô nhìn về phía Đàm Thu, rất tò mò không biết biết cậu ấy có thể qua được cửa ải này hay không.

“Ha ha, cậu Trương quả nhiên xa xỉ”, Đàm Thu chợt nở nụ cười, thoạt nhìn rất hiền lành, chất phác: “Quả thật tôi cảm thấy rất hứng thú với tiền”.

Cuối cùng vẫn không qua được đồng tiền… Trong mắt Lâm Dao hiện lên vẻ thất vọng.

Trương Tử Đằng cười ha hả.

Quả nhiên… Loại dân đen này chỉ cần bỏ ra một chút tiền là có thể sai bọn họ làm chó: “Đã như vậy, sao còn không mau giúp Ngữ Yên cởi bỏ dây giày bẩn?”

“Ngại quá, tôi còn chưa nói xong…”

“Tôi thích tiền, thế nhưng…”

Nói đến đây, vẻ mặt chất phác của Đàm Thu dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc bén. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào Trương Tử Đằng: “Tiền của loại người như mày, có quỳ trên đất cầu xin tao, tao cũng không muốn lấy một xu”.

Lời của Đàm Thu cực kỳ chói tai, vừa nói ra, sắc mặt Trương Tử Đằng lập tức thay đổi, đường cong trên khóe miệng dần biến mất.

Ánh mắt gã trở nên lạnh lùng.

Loại rác rưởi như vậy lại dám nói những lời này với gã?

Ha ha… Trương Tử Đằng trầm mặc, không tiếp tục nói lời vô ích, gã cảm thấy nói chuyện với Đàm Thu chính là tự hạ thấp mình.

Huống chi đối phương còn làm nhục gã.

Sau khi lui về vị trí ban đầu, Trương Tử Đằng nói với vệ sĩ bên cạnh: “Vừa rồi hắn nói gì? Muốn cứu Ngữ Yên phải bước qua người hắn? Tao không nghe lầm đó chứ?”

“Cậu Trương, cậu không nghe lầm, quả thật hắn đã nói như vậy!”, người này kính cẩn đáp.

“Vậy mày biết nên làm thế nào rồi chứ?”

“Đã biết!”

Hắn ta đã theo bên cạnh Trương Tử Đằng nhiều năm, đương nhiên biết trong lòng gã nghĩ gì, lúc này, tên vệ sĩ kia liền dùng ánh mắt ra hiệu với những tên còn lại.

Mọi người hiểu ý, lập tức nhe răng cười rồi tiến đến gần Đàm Thu.

“Đánh gãy chân nó!”, tên vệ sĩ cầm đầu quát: “Để nó nhìn cho rõ rốt cuộc ai mới là người phải quỳ xuống!”

Ngay lập tức, cả đám ra tay.

Bọn họ đều là người luyện võ, có một chút bản lĩnh, nếu không sao có thể trở thành vệ sĩ của Trương Tử Đằng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK