Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 221

Ở cùng với Tử Hàm, Tiểu Khả có thể được chăm sóc tốt nhất, được chữa trị tốt nhất, Lâm Khải vô cùng xúc động, anh ta chào Trần Đức rồi chạy đi.

Nửa tiếng sau, anh ta quay trở lại bệnh viện, trong tay cầm một bức tranh: “Anh Trần, bức tranh này xin tặng cho anh!”

Trần Đức chưa kịp nói gì, anh ta đã nói: “Trước đây tôi làm việc ở công trường, ông chủ cho tôi bức tranh này, tên nó là Thanh Hà Thượng Đồ, ông chủ vốn cho rằng đây là tranh cổ thời nhà Minh, bỏ ra đến mấy vạn mua về, kết quả tìm chuyên gia giám định đồ cổ mới biết mình bị lừa, tức giận quá nên cho tôi”.

“Nhà tôi cũng chẳng có gì đáng tiền, mặc dù nó là đồ giả, nhưng cũng có giá trị”.

Lâm Khải nói: “Anh Trần, bức tranh này xin tặng cho anh!”

Vừa nói, Lâm Khải vừa cuộn bức tranh vào.

Trần Đức nhìn thoáng qua, lập tức ánh nhìn trở nên chăm chú: “Bức tranh này của anh rất đáng giá đấy, tôi không thể nhận”.

Trần Đức không am hiểu đồ cổ.

Chỉ biết giết người.

Nhưng mà,

Khi anh chăm chú nhìn vào bức tranh được cuộn tròn kia, hai mắt hơi nóng lên, trên bức tranh tỏa ra vầng ánh sáng màu xanh nhạt.

Tạm thời anh không biết vầng sáng kia nói lên điều gì.

Nhưng anh biết, bức tranh này nhất định không tầm thường.

“Anh Trần, anh đừng đùa, bức tranh này chỉ là đồ dỏm thôi”, Lâm Khải nói: “Lúc ông chủ tôi biết là hàng giả, định xé nát ngay tại chỗ đấy, nhưng tôi ngăn lại, thế là ổng tiện tay vứt cho tôi luôn”.

Lâm Khải xấu hổ vò đầu: “Tôi thật sự không biết lấy gì đền đáp cho anh, tuy nó là đồ dỏm nhưng ông chủ tôi cũng tốn không ít tiền cho nó, cũng coi như đáng giá, nên mới tặng nó cho anh!”

“Chưa chắc là giả đâu”, Trần Đức nói.

“Chắc chắn là giả, ông chủ tôi đã nhờ đến chuyên gia giám định, chuyên gia nói bức tranh này là do người thời nay làm ra”, Lâm Khải nói: “Anh Trần, anh đừng từ chối nữa, mặc kệ bức tranh này là thật hay giả, cho dù là thật thì chỉ cần anh có thể cứu sống Tiẻu Khả, vậy cũng đáng mà!”

“Thôi được, tôi nhận vậy”.

Trần Đức đáp.

Bức tranh này Lâm Khải giữ cũng vô ích, thôi thì cứ để anh nghiên cứu kỹ càng, nếu thật sự có giá trị, quy đổi ra tiền trả lại cho Lâm Khải cũng không muộn.

“Anh nhận là tôi mừng rồi”, Lâm Khải thấy Trần Đức nhận, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng cất lên.

“Buổi tối tôi còn có việc không thể ở bệnh viện, nên nhờ anh trông chừng một chút, có gì cứ gọi điện cho tôi”, Trần Sinh rút một tờ giấy, viết số điện thoại của mình lên đó đưa cho Lâm Khải.

“Vâng, anh Trần, lúc anh không ở đây, tôi nhật định sẽ chăm sóc cho Tử Hàm và Tiểu Khả đàng hoàng”.

Tử Hàm và Tiểu Khả ra ngoài chơi, lúc Trần Đức lặng lẽ bước vào nhà, nhìn thấy Tiểu Khả đang khóc.

“Tiểu Khả, em đừng buồn nữa, không sao đâu, sau này chú sẽ tìm cho em một người mẹ tốt hơn mà”, Tử Hàm đang an ủi Tiểu Khả.

“Chị Tử Hàm…”, Tiểu Khả ngồi trên xe lăn, đôi mắt trong sáng ầng ậng nước mắt: “Em không sao”.

“Không sao là được rồi, này nhóc, anh Bát Hoang từng nói, vui cũng qua một ngày, buồn cũng qua một ngày, nên ngày nào chúng ta cũng phải vui vẻ, biết chưa?”, Tử Hàm trông chẳng khác gì bà cụ non lên lớp cậu bé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK