Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 629

Trông rất là ngon miệng!

Diêm Thanh Nhã vội nếm một miếng cá hấp, ánh mắt cô ta tức thì thay đổi.

Ngon ghê!

Diêm Thanh Nhã dám thề, từ bé đến giờ, cô ta chưa từng ăn món cá hấp nào ngon như vậy!

Thịt cá tươi ngon, không béo ngấy, mùi hương quấn quanh đầu lưỡi. Dù là một vài đầu bếp bên ngoài tự mình nấu cũng không thể làm được như vậy.

Sau đó, Diêm Thanh Nhã lại nếm mấy món còn lại, mỗi loại đều có bản sắc riêng và đều là món ngon khó gặp!

Nếu không phải tự mình nếm thử thì chắc chắn Diêm Thanh Nhã sẽ không tin sẽ có người lại có thể nấu mấy món ăn gia đình bình thường ngon như vậy: “Tôi cảm thấy sau này mình sẽ không thể ăn được đồ ăn do người khác làm nữa luôn ấy! Bát Hoang, không ngờ cậu lại có tài nấu nướng giỏi vậy. Với tài năng này thì sao trước kia cậu lại đi làm mướn lung tung chứ? Dù đi làm đầu bếp cũng có thể kiếm được mức lương cả năm, sáu số luôn đó”.

“Thực ra trước đây chỉ muốn sống cuộc sống bình thường giản dị thôi”, Trần Đức cười, rồi nâng ly rượu lên nói: “Nào, chị Diêm, tôi mời chị một ly, cảm ơn chị đã chăm sóc tôi trong mấy tháng qua”.

“Giữa tôi với cậu mà còn cần nói vậy sao?”, đôi môi đỏ mọng của Diêm Thanh Nhã khẽ cong, cũng nâng ly rượu lên, dịu dàng nói: “Chẳng phải người ta đã sớm là người của cậu rồi à? Đúng rồi, trong lén lút thì cũng đừng gọi tôi là chị Diêm, lúc không ai có thể gọi là Thanh Nhã”.

Cô ta vừa nói xong, hai người đã uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

“Thanh Nhã…”

Trần Đức lại rót một ly, cụng ly với Diêm Thanh Nhã: “Tử Hàm xuất viện rồi”.

“Vậy hả, tốt quá!”, Diêm Thanh Nhã vui vẻ nói: “Lâu rồi không gặp cục cưng, sao cô bé không về nhà?”

“Gần đây đã xảy ra một số chuyện, nên tôi đưa con bé đến chỗ cô giáo ở tạm một đêm, hơn nữa…”, Trần Đức ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thực ra, hôm nay gọi chị tới là muốn nói với chị, lần này Tử Hàm xuất hiện, tôi định dẫn con bé chuyển đi khỏi đây”.

Bàn tay kẹp đồ ăn của Diêm Thanh Nhã khẽ run, cô ta biết Trần Đức tìm mình có chuyện, không ngờ lại là chuyện này. Đôi môi đỏ mọng khẽ run, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy Bát Hoang? Lẽ nào… chị Diêm, không tốt ư?”

“Không phải”.

Trần Đức lại uống một ly: “Trước đó tôi đã nói rồi mà, cuộc sống sau này của tôi chắc chắn sẽ không yên ả, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Mà giờ, đã có một số người đến tìm tôi. Tôi ở đây sẽ khiến chị và những hộ gia đình ở đây gặp rắc rối”.

“Được rồi”, Diêm Thanh Nhã không phải một người phụ nữ không hiểu chuyện, trái lại, cô ta còn rất biết điều, biết chắc là Trần Đức có lý do nào đó không thể xoay chuyển được.

Không thì, cậu ấy sẽ chẳng rời khỏi đây và cũng sẽ không bất ngờ mời mình ăn cơm, uống rượu.

Cô ta không có níu kéo, mà nói: “Cậu chuẩn bị đi đâu, có tiền chưa, nếu chưa thì tôi sẽ bán nhà đi xoay sở tiền nong giúp cậu mua một căn nhà mới”.

Biểu hiện của Diêm Thanh Nhã khiến Trần Đức hơi giật mình, anh còn tưởng cô ta sẽ níu kéo, khuyên mình đừng đi, ai ngờ cô ta lại hiểu chuyện như vậy.

Có thể có một người phụ nữ như vậy, cũng rất may mắn.

“Không cần, tôi đã tìm được chỗ ở mới rồi, đợi tôi chuyển đến sẽ gửi địa chỉ cho chị. Đến lúc đó, nếu chị không ngại, có thể chuyển đến ở với tôi”, Trần Đức nói.

Ở cùng nhau?

Diêm Thanh Nhã nghe thấy 3 từ ấy thì không khỏi giật nảy mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK