Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 347

“Khí mạnh có thể hong khô quần áo, cái này đúng là có thể thử…”, Trần Đức lại vận khí, giây tiếp thay, quần áo Liễu Như Nguyệt bắt đầu bốc hơi, chưa đến 1 phút, bộ đồ ướt đẫm của cô ấy đã trở nên khô rang.

Chẳng bao lâu sau, Liễu Như Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, thấy mép giường có bóng lưng của một người đàn ông, bất chợt hét lên đầy sợ hãi: “Anh là ai, đây là đâu?”

“Cô giáo Liễu, là tôi”, Trần Đức xoay người lại đáp: “Nơi này là khách sạn”.

“Anh Trần…”, ánh mắt Liễu Như Nguyệt chợt bối rối, nắm lấy chăn che khuất cơ thể: “Anh làm gì tôi rồi?”

Vậy luôn?

Trần Đức cạn lời.

“Cô Liễu này, trên người cô còn mặc đồ đó, tôi có thể làm gì cô chứ?”, Trần Đức khựng một chút rồi nói tiếp: “Huống chi, ngay cả chết cô còn không sợ thì còn sợ bị người ta xâm hại mình sao?”

Liễu Như Nguyệt chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, câu ấy của Trần Đức khiến cô ấy nhớ lại chuyện nhảy sông.

Cô ấy lập tức im lặng, nhìn chằm chằm Trần Đức. Dù gì đều muốn chết, không bằng trước khi chết nếm thử cái cảm giác sung sướng đê mê, coi như làm người tốt, để người khác cũng sướng.

“Anh nói đúng, ngay cả chết tôi còn không sợ thì còn sợ cái này sao?”

Bỗng nhiên, cô ấy chợt ôm lấy cổ Trần Đức, đôi môi mọng nước nhắm thẳng về phía anh.

“Ngừng lại!”

Trần Đức giơ tay đẩy cô ấy ra: “Cô Liễu này, cô gặp phải chuyện gì hả?”

Liễu Như Nguyệt trong ấn tượng của anh là một người phụ nữ khá quy củ, mỗi một lời ăn tiếng nói hằng ngày hay cách ăn mặc đều cực kỳ khéo léo.

Thường thì, cô ấy sẽ không giống như hôm nay.

Trần Đức rất thích làm tình cùng phụ nữ, nhưng anh sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nếu gặp phải chuyện gì thì có thể tìm tôi, tôi hứa rồi mà”, Trần Đức nói một cách hết sức nghiêm túc.

Liễu Như Nguyệt ngẩn ra, quả thật là mình đã xảy ra chuyện, bố cô ấy ham cờ bạc, đi vay nặng lãi 500 ngàn tệ, mà chưa đến một tháng lãi đã lên tới hơn 5 triệu tệ. Khoản nợ cỡ đó, người nhà cô ấy hoàn toàn không trả nổi.

Ngay hôm qua, bố thế mà lại bán cô cho những người đó!

Mẹ cô ấy biết được chuyện đó, tức đến mức ngất ngay tại chỗ. Chính Liễu Như Nguyệt cũng ngơ ngác, nếu không có gì bất ngờ thì tối nay bọn người đấy sẽ đến tìm mình.

Vì đủ loại nguyên nhân như thế, nên Liễu Như Nguyệt mới tức giận đến nỗi đi uống rượu, muốn tự sát. Dù cô ấy có chết, cũng không muốn bị đàn ông chà đạp!

Lúc đó, Liễu Như Nguyệt cũng từng nghĩ đi tìm Trần Đức, nhưng tìm được anh thì sao? Cô ấy là cô giáo của Tử Hàm, nên biết rất rõ người nhà học sinh mình, Trần Đức chỉ là một người bình thường mà thôi, đối mặt với dân xã hội đen thì có cách nào chứ?

Vốn Liễu Như Nguyệt cũng không định kể chuyện này ra, nhưng đã đến lúc này rồi, cô ấy cũng muốn tìm một người để trút hết tâm sự.

“Đây chỉ là việc nhỏ, đám nhãi nhép cho vay nặng lãi ấy làm ra cái chuyện như vậy cũng không cần thiết phải tự sát”, Trần Đức dịu dàng cười nói: “Nếu cô giáo Liễu chết rồi thì Tử Hàm nhà tôi phải tìm ai dạy đây?”

“Cô yên tâm, tôi sẽ ra tay giải quyết những người đó. Chẳng phải cô nói là đêm nay họ sẽ đến đây sao? Lát nữa tôi sẽ theo cô về nhà một chuyến”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK