Chương 38
Tô An Khê vừa mới cảm nhận lại dư vị đọng lại thì sườn chua ngọt và cánh gà coca trên bàn đã hết sạch, chỉ còn lại một con tôm lớn trong tô.
Chỉ có ba con tôm lớn, mỗi người một con, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao đã ăn rồi nên ngại không ăn của Tô An Khê nên chỉ có thể nhìn mà chảy nước bọt thôi.
Tô An Khê nhanh tay gắp lấy con tôm lớn, bắt đầu ăn, cứ như sợ bị người khác giành mất.
Chèm chèm… “Mẹ ơi, thơm thật”.
Cô ả vừa ăn vừa thốt lên.
Lâm Dao và Tống Ngữ Yên thì nhìn chằm chằm con tôm của cô ả mà nuốt nước bọt.
Sau khi con tôm lớn được ăn hết thì ba cô gái nhìn nhau.
Họ đã ăn sạch ba đĩa thức ăn.
Họ đều không ngờ mình lại ăn được đến thế.
Ăn đến lúc này mới thấy no không chịu nỗi.
“Ngon quá, Yên Yên, chồng sắp cưới của cậu được đấy”, Lâm Dao càng lúc càng sùng bái Trần Đức: “Hay là giữ anh ta lại đi”.
“Dao Dao, cậu không thể dễ dãi như thế được, mới có một bữa cơm mà đã mua chuộc được cậu rồi à?”, Tống Ngữ Yên hứ một tiếng: “Có điều, giữ anh ta lại cũng không phải chuyện không thể, sau này có thể làm đầu bếp riêng của chúng ta”.
“Ý kiến hay đó!”, Tô An Khê nói: “Để anh ta ở lại làm đầu bếp thì đã là ơn đức lớn rồi, còn về chuyện chồng chưa cưới thì tốt nhất bảo hắn bỏ ý định đó đi”.
Đương nhiên Trần Đức không biết gì về chuyện xảy ra ở biệt thự và anh cũng không muốn biết. Anh quay về khu nhà tầm thường của mình, lấy một bình rượu đầy ở xưởng rượu rồi quay về nhà.
Anh liếc nhìn đồng hồ thì thấy đã hơn sáu giờ chiều, vẫn còn ba tiếng đồng hồ nữa thì di chứng sẽ phát tác.
Vì chuyện xảy ra ba năm về trước, Trần Đức đã trúng một loại độc kỳ lạ, đấy là một dạng độc mãn tính, trong thời gian ngắn sẽ không có chuyện gì xảy ra nhưng về lâu về dài thì gân tay, gân chân sẽ mềm nhũn rồi anh sẽ hoàn toàn trở thành một người tàn tật.
Năm xưa Trần Đức vào tù, anh cũng muốn từ từ chết đi trong đó, đến thế giới bên kia bầu bạn với những người đi trước.
Có điều, ông trời cũng không muốn lấy mạng của anh, để anh gặp được Sửu gia.
Sửu gia đã dùng y thuật thần kỳ của mình để giải độc cho anh.
Ông ta còn truyền thụ hết tất cả bản lĩnh cả đời của mình cho anh.
Sau ba năm ngồi tù, dường như Trần Đức đã được lột xác hoàn toàn.
Nhưng độc của anh vẫn còn để lại di chứng.
Ba tháng một lần, cứ đến ngày hai mươi mốt âm lịch, di chứng sẽ lại phát tác.
Có lúc sẽ phát tác sớm, có lúc sẽ phát tác muộn.
Trần Đức vừa đến nhà, mở cửa ra thì thấy ngay một người phụ nữ tầm ba mươi bốn, ba mươi lăm đang ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ đẫy đà, cô ta mặc một chiếc váy dài ở nhà, khá đơn giản, đôi chân thon dài đang mang một đôi sandal, mấy ngón chân khá tròn trịa, móng chân sơn màu đỏ thắm.
Đương nhiên Trần Đức quen người phụ nữ này, cô ta là chủ nhà ở đây – Diêm Thanh Nhã, tuổi tác thật là bốn mươi hai tuổi, vì chăm sóc bản thân tốt nên trông có vẻ chỉ mới ngoài ba mươi.
Diêm Thanh Nhã có làn da trắng trẻo và khuôn mặt khá thu hút, dù là mấy cô gái mới hai mươi mấy tuổi thì cũng không đẹp bằng cô ta: Một là vì cô ta có sự cuốn hút của một người phụ nữ trưởng thành, hai là vì cô ta trang điểm đơn giản nhưng trông chẳng hề tầm thường.
Đại khái Trần Đức cũng đã đoán ra được ý đồ của Diêm Thanh Nhã khi đến đây.