Chương 515
Bất kể là Nhan Tiểu Sa, Trần Ngọc Đình hay Lục Tầm Dạ thì không ai là không sợ cả.
Họ đã từng chế giễu Trần Bát Hoang, nên lo anh sẽ lợi dụng cơ hội này để trả thù!
So với Mạc Thiếu Dương thì họ chẳng là gì cả, nếu Trần Đức mà trả thù, chắc chắn họ sẽ xong đời!
Ba người nghĩ vậy thì toát mồ hôi lạnh, trong lòng lo lắng không thôi.
Diêm Mộng đứng cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, khách trọ nhà cô ta có thân phận cao như vậy luôn?
Tại sao anh ta không nói sớm?
Nếu nói sớm thì sao sẽ có chuyện như giờ xảy ra?
Diêm Mộng vừa kinh ngạc vừa có hơi tức giận và ức chế, có cần phải giả vờ vậy không? Lẽ nào giả bộ như thế trước mặt cô ta thì cảm thấy hơn người lắm hả?
Hừ!
So với chú hề kia thì anh là cái thá gì chứ!
Trong lòng Diêm Mộng nghĩ thế bèn cảm thấy hết sức tủi thân, hoàn toàn vứt chuyện Trần Bát Hoang nói anh đến bán đấu giá bức tranh ra sau đầu.
Diêm Mộng chỉ tủi thân, còn nhân vật chính như Mạc Thiếu Dương thì không những ức chế còn sợ hãi và lo lắng muốn chết!
Mạc Thiếu Dương khác Diêm Mộng, hắn ta vẫn nhớ trước đó Trần Bát Hoang đã từng nói qua câu ấy!
Ngay từ đầu, Trần Bát Hoang đã lộ ra thân phận cao quý của mình, chỉ là họ không muốn tin thôi!
Mạc Thiếu Dương trông thì như một cậu ấm quần áo lụa là, nhưng thực tế cũng không phải thằng ngu. Trong lòng hắn ta biết rõ bố mình là loại người nào. Trước giờ, Mạc Vấn Thiên vẫn luôn bao che cho mình.
Mà lần này, rõ ràng hắn ta đã chọc vào người không thể chọc!
Không những là hắn ta, mà dù là toàn bộ nhà họ Mạc cũng không thể chọc vào!
Trần Bát Hoang – một vệ sĩ nho nhỏ lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người.
Mạc Vấn Thiên cúi đầu một lúc lâu, Trần Đức mới nhàn nhạt mở miệng: “Tôi nói rồi, lần đầu với lần thứ hai có thể tha chứ không có lần thứ ba”.
“Nếu có lần thứ ba thì tự gánh lấy hậu quả, cậu còn nhớ không?”
“Nhớ chứ, anh Trần ơi, tôi sai rồi, xin lỗi anh nhiều lắm. Do tôi có mắt như mù, không nên đắc tội anh!”, giọng nói lạnh nhạt ấy khiến Mạc Thiếu Dương vô cùng sợ hãi. Hắn ta biết, nếu giờ Trần Bát Hoang ra tay thì không có ai có thể giúp mình! Dù là bố cũng không thể!
“Nếu nhớ, vậy bẻ gãy một bàn tay đi”, Trần Đức lạnh nhạt nói, rồi quay sang Mạc Vấn Thiên bảo: “Con của ông thì ông tự mình dạy đi”.
“Cái gì? Anh Trần, đừng mà, cầu xin anh đừng…”
Mạc Thiếu Dương định van xin, nhưng Mạc Vấn Thiên lại tát cho một phát: “Gào cái gì mà gào, còn không cảm ơn cậu Trần!”
“Cảm ơn?”
Lục Tầm Dạ đứng cạnh ngây người.
Rốt cuộc… Trần Bát Hoang có lai lịch gì mà có thể khiến Mạc Thiếu Dương gãy một bàn tay, vả lại bố của hắn ta còn phải cảm ơn?
Vốn dĩ, Mạc Thiếu Dương còn muốn cầu xin tha thứ, song khi thấy Mạc Vấn Thiên nói vậy, lập tức không dám hó hé, nghẹn ngào nói: “Cảm… cảm ơn anh Trần đã giơ cao đánh khẽ!”
“Hừ, thứ ăn hại!”