Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 60

Trong lòng Trần Đức cảm thấy khá vui sướng, đôi mắt của anh sở hữu một công năng đáng sợ đến như vậy, đối với anh mà nói thì chẳng khác gì hổ mọc thêm cánh.

Nhìn thấy Trần Đức lui về phía sau hai bước, Tôn Nhạc Dương tưởng Trần Đức sợ hãi, liền lớn tiếng chế nhạo: “Nhóc con, mày đã biết sợ rồi sao? Mày là cái thá gì mà dám thách thức toàn bộ câu lạc bộ võ thuật?”

Một thành viên khác của câu lạc bộ võ thuật cũng nói thêm vào: “Ha ha, Trần Bát Hoang, nếu như đã biết sợ thì hãy tự tát vào mặt mình một cái đi, để tránh cho bản thân một trận no đòn!”

Trần Đức vừa định thần lại liền cảm thấy không nói nên lời, mấy tên nhóc này quả nhiên rất biết cách tự tâng bốc chính mình, trình độ tự luyến hết sức cao siêu.

“Hự!”

Trần Đức đã ra tay, anh không nói lời nào bởi vì không muốn nhiều lời thêm nữa, anh tát một cái trúng vào thái dương của Tôn Nhạc Dương khiến cho Tôn Nhạc Dương ngất ngay tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.

“Con mợ nó!”

“Đánh chết nó!”

Các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều tức giận, Trần Đức hoàn toàn không xem bọn họ ra gì, không ai quan tâm đến việc chăm sóc cho Tôn Nhạc Dương, tất cả mọi người đều tiến lên muốn vây đánh Trần Đức.

Không ai có thể chịu đựng được thực tế này.

Đám sinh viên dưới sân đấu ngay lập tức trở nên vô cùng phấn khích, các thành viên của câu lạc bộ võ thuật đã đồng loạt ra tay, tình huống này thật sự không dễ gặp, mặc dù khán giả cũng có chút khinh thường hành vi ỷ đông hiếp yếu của câu lạc bộ võ thuật nhưng bọn họ vẫn cảm thấy chán ghét hành vi ngông cuồng của Trần Bát Hoang hơn.

Trong ánh mắt Lâm Dao lúc này hiện lên một chút lo lắng, tuy rằng cô biết Trần Đức rất lợi hại nhưng vẫn không biết trình độ võ thuật của Trần Đức rốt cuộc nằm ở bậc nào, dù sao thì câu lạc bộ võ thuật cũng có nhiều người đến như vậy, muốn đánh thắng tất cả bọn họ chắc chắn sẽ rất khó khăn.

Mọi chuyện trở nên ầm ĩ đến mức này cũng đã khiến cho Tống Ngữ Yên cảm thấy lo lắng không thôi, cô ấy rất sợ sau đó sẽ có chuyện lớn xảy ra cho nên liền muốn ngăn cản. Trong khi đó thì Tô An Khê lại rất hả hê khi thấy Trần Đức bị vây đánh, trong lòng của cô ả có tính toán riêng cho nên cô ả không hề muốn có một người đàn ông suốt ngày ở bên cạnh Tống Ngữ Yên.

“Mẹ kiếp, không phải chứ?”

“Ghê gớm vậy sao?”

Ngay lúc Tống Ngữ Yên đang định đứng dậy để ngăn mọi chuyện lại thì cô ấy đột nhiên trợn to hai mắt, Trần Đức ở trên sân đấu đột ngột dịch chuyển giữa đám người đang vây đánh mình giống như một con tinh tinh hung hãn, mỗi một lần anh xuống tay thì đều có một người phải ngã xuống.

Không đến ba phút đồng hồ thì toàn bộ thành viên của câu lạc bộ võ thuật đều đã ngã trên sân đấu, trong một thời gian ngắn không ai có thể đứng dậy nổi, trọng tài đang đứng một bên cũng ngẩn ra, không biết nên nói cái gì cho phải.

Trần Bát Hoang… thật sự đã một mình đánh bại toàn bộ các thành viên của câu lạc bộ võ thuật!

Khi người cuối cùng của câu lạc bộ võ thuật ngã xuống thì khán giả bên dưới cũng hoàn toàn im lặng, tâm trạng của ai cũng hết sức phức tạp.

Mười mấy người khiêu chiến một người, cuối cùng bị một người đánh tơi tả.

“Trần Bát Hoang mạnh mẽ như vậy sao?”

“Nhớ kỹ cái tên này, sau này đừng có mà gây chuyện với anh ta”.

“Con mợ nó, người nhà quê đều lợi hại như vậy sao?”

Một lúc lâu sau thì dưới sân đấu cũng vang lên tiếng bàn luận xôn xao, Trần Đức liếc nhìn trọng tài rồi bước tới nói: “Gọi bệnh viện đưa hết những người này đi đi, tiền thuốc men tôi sẽ thanh toán hết”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK