Chương 513
Mạc Thiếu Dương nghênh ngang kiêu ngạo nói: “Con chỉ mắng hắn vài lần, bảo hắn là một thằng lính thối tha, bố, cái loại đi lính thối tha này vốn dĩ không phải nên mắng sao, con mắng hắn vài câu thì có làm sao, hắn còn vênh mặt đánh con, đệt mẹ nó chứ!”
“Bố, giúp con xử hắn, giết hắn. Sau đó, gọi người tới quăng hắn ra đi!”
Vẻ mặt Diêm Mộng cực kỳ khó coi, giờ đây đã thật sự không có ai có thể cứu Trần Bát Hoang nữa rồi.
Có lẽ, còn liên lụy đến cô ta nữa ấy chứ.
Khốn kiếp! Trần Bát Hoang chết tiệt!
Song, trong lúc cô ta đang lo lắng, tức giận, sợ hãi thì một cảnh khiến người ta bất ngờ chợt xuất hiện. Tống Ngữ Yên vội vàng bước tới từ xa, rồi đi đến trước mặt Trần Bát Hoang, lo lắng hỏi: “Anh… không sao chứ?”
Là một người phụ nữ, Diêm Mộng rõ ràng thấy được tình yêu trong ánh mắt của Tống Ngữ Yên.
Tuy tình cảm ấy rất nhạt, nhưng vẫn bị cô ta nhận ra!
Không thể nào?
Một người đẹp như Hạ Thiên Tuyết thôi Diêm Mộng còn có thể hiểu được, dù sao cô ấy cũng là gái làng chơi, thấy cái mình thích là thèm và chẳng thèm để ý tới gì khác.
Nhưng, Tống Ngữ Yên lại khác, cô ấy không những khó gặp được, vẻ ngoài còn có thể sánh bằng những idol, lại là chủ tịch tập đoàn Dược Thiên Vũ!
Lạnh lùng, xinh đẹp, thanh cao như Quảng Hàn tiên tử, đây là những cụm từ dùng để hình dung cô ấy.
Một người phụ nữ như vậy, sao lại… sao lại có tình cảm với Trần Bát Hoang?
Thế nhưng, đây chưa phải tất cả, đằng sau còn có Quan Hổ, ông ta như lửa cháy đến mông, mặt mày lo lắng bước tới, kính cẩn hỏi: “Cậu Trần, cậu sao rồi, là ai chọc cậu, tôi sẽ đuổi cổ gã đi ngay!”
Rất dễ thấy trong mắt Quan Hổ có nét sợ hãi!
Ông ta chính là người đại diện cho Trương Thiên Dương đó!
Ông ta đang sợ gì chứ?
Một loạt cảnh tượng ấy khiến Diêm Mộng hết sức kinh ngạc, cô ta có nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao lại thế.
Thực tế, dù là Quan Hổ hay Tống Ngữ Yên thì đều không lo Trần Đức sẽ xảy ra chuyện, cái thật sự khiến họ lo lắng là Trần Đức sẽ gây chuyện!
Nếu anh định gây chuyện trong một trường hợp long trọng như hôm nay thì sẽ rắc rối to!
Còn tên Mạc Thiếu Dương kia, con gián ở đâu ra vậy? Chỉ với hắn ta thì có thể đụng đến một sợi lông của cậu Trần chắc?
“Chát!”
Trong lúc Diêm Mộng đang suy nghĩ thì bỗng vang lên một tiếng tát tai, Mạc Vấn Thiên tát một phát lên mặt Mạc Thiếu Dương.
“Bố, sao bố…”, Mạc Thiếu Dương ngơ ngác.
Một cái tát ấy không chỉ đánh cho Mạc Thiếu Dương ngẩn ngơ mà Diêm Mộng, bạn thân của cô ta và Lục Tầm Dạ cũng ngơ ngác.
Đây rốt cuộc là sao?
“Chát!”
Mạc Thiếu Dương còn chưa nói xong, Mạc Vấn Thiên lại tát thêm một cái, thở hổn hển nói: “Mạc Thiếu Dương, mày giỏi rồi chứ gì? Dám sỉ nhục cậu Trần ư!”