Chương 503
“Này, cả thành phố Tần cũng chỉ có mình cậu dám gọi ông ấy như vậy thôi”, Miêu Tiểu Thanh giống như một con chim sơn ca, dẫn Trần Đức vào hội trường, đi thang máy dành riêng cho khách đặc biệt.
Đột nhiên, giọng của Miêu Tiểu Thanh thay đổi:
“Trần Đức, cảm ơn cậu”.
“Cảm ơn tôi chuyện gì?”, Trần Đức ngạc nhiên hỏi.
“Đừng giả vờ nữa, cậu thực sự nghĩ rằng chị đây ngu à? Lúc trước làm việc cả tháng bán sống bán chết nhưng tiền lương cũng chỉ có năm chữ số. Bây giờ, tiền lương của tôi được tính theo năm. Nếu không phải nhờ cậu có quan hệ với chủ tịch thì sao tôi được như ngày hôm nay chứ”, Miêu Tiểu Thanh cười nói: “Cho nên, để cảm ơn cậu, cho tôi cơ hội mời cậu một bữa nhé”.
“Được”.
Trần Đức cười nói: “Có điều cậu cũng đừng coi thường bản thân. Trương Thiên Dương không phải kẻ ngốc. Nếu như cậu thật sự không có năng lực, cho dù tôi là bố ông ta thì ông ta cũng sẽ không mời cậu”.
“Haha…”, Miêu Tiểu Thanh cười khanh khách: “Chỉ có cậu là dẻo miệng”.
Trần Đức đang nói sự thật, trong lòng cả hai đều hiểu rõ điều này, chính vì vậy nên cô mới có thể yên tâm thoải mái mà chấp nhận vị trí này.
Thang máy dừng lại, Miêu Tiểu Thanh dẫn Trần Đức lên tầng tám. Ở đây có rất nhiều két sắt, trong két sắt đều là bảo vật, toàn bộ đều là thứ cần đưa ra đấu giá trong ngày hôm nay.
Do đó, khắp tầng tám được canh gác cực kỳ nghiêm ngặt, cứ cách ba bước là có một camera, năm bước là có một nhóm nhân viên bảo vệ đặc biệt đi tuần tra.
“Chuyên gia giám định bảo vật do chủ tịch sắp xếp đang đợi cậu ở đây. Ngay khi đồ của cậu được giám định xong, một lúc sau buổi đấu giá sẽ bắt đầu”, vừa đến đây, Miêu Tiểu Thanh liền trở nên nghiêm túc.
Cô dẫn Trần Đức vào phòng hội nghị, trong phòng hội nghị, ba người đàn ông trung niên đang đợi Trần Đức.
“Cậu chủ Trần, ba vị này là chuyên gia giám định bảo vật nổi tiếng ở thành phố Tần, chủ tịch đã đặc biệt sắp xếp bọn họ đến đây đợi cậu”, Miêu Tiểu Thanh nghiêm túc giới thiệu với Trần Đức, sau đó lại nói với mấy chuyên gia giám định bảo vật: “Các vị tiền bối, đây là người mà chủ tịch đã nhắc đến, Trần Bát Hoang, cậu chủ Trần”.
Ba người này đều là những chuyên gia giám định bảo vật nổi tiếng ở thành phố Tần, trước đây đều là người ta đến tận cửa nhờ bọn họ giám định bảo vật, hoặc mời bọn họ đến, bọn họ chưa từng phải đợi người khác.
Lần này, Trương Thiên Dương không chỉ ra mặt thể hiện quan hệ thân thiết mà còn ra giá rất cao, cho nên bọn họ mới đợi ở đây.
Tất nhiên, dù là như vậy, bọn họ cũng không mấy vui vẻ.
“Xin chào, cậu chủ Trần”, một người đàn ông trung niên có hai bên tóc mai hơi bạc đứng dậy, bắt tay chào hỏi với Trần Đức: “Không ngờ cậu chủ Trần mà chủ tịch Trương nhắc tới lại là một thanh niên”.
“Đúng vậy, thực sự là khiến người khác bất ngờ”.
“Không biết cậu chủ Trần muốn giám định bảo vật gì?”
Tuổi tác của Trần Đức khiến bọn họ rất ngạc nhiên.
Lẽ nào là con riêng của Trương Thiên Dương?
Ba người bất giác đồng thời xuất hiện ý nghĩ như vậy, nếu không phải là con riêng thì tại sao Trương Thiên Dương lại coi trọng một thanh niên trẻ tuổi như vậy?
Trần Đức lần lượt gật đầu với ba người nọ, đồng thời lướt nhìn bảng tên gắn trên ngực bọn họ.