Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 197

Hắn cũng đâu có muốn như vậy.

Chỉ là muốn trả thù người thanh niên đã phá bĩnh chuyện tốt của hắn.

Thế nhưng ai mà biết chỉ một chút thời gian đó lại là sai lầm chết người.

Một sai lầm nhỏ, cũng là sai lầm chí mạng.

Thời khắc cuối cùng, cô bé không thể trụ lại nổi nữa.

“Cút! Cút ngay!”

Trần Đức nghe Khâu Kiệt nói thế, liền một tay xô hắn ra không thèm để ý tới, chạy thẳng vào phòng mổ.

Trong phòng mổ, hai ba phụ mổ đang thu dọn dụng cụ.

Nằm trên bàn mổ, cô bé vẫn chưa được tháo ống nối với máy đo nhịp tim, trên miệng vẫn còn đeo mặt nạ truyền ô xy, yếu ớt nằm đó.

Đôi mắt thật to đang ứa nước mắt.

“Tử Hàm, em sao rồi?”, Trần Đức chạy ào đến nhìn cô bé, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng và yêu thương.

“Anh…”, giọng Tử Hàm yếu ớt: “Anh ơi, em sợ”.

“Tử Hàm đừng sợ, không sao hết, có anh ở đây”.

Trần Đức nắm bàn tay nhỏ xíu của cô bé, trong lòng lo âu từng trận, hai mắt đỏ ngầu, như một quả boom có thể phát nổ bất cứ lúc nào: “Không sao, không sao hết!”

“Anh…”

Giọng Tử Hàm càng lúc càng yếu, muốn nói gì đó nhưng lại ngập ngừng hồi lâu: “Anh Bát Hoang, Tử Hàm,… chắc không thể… cùng anh…”

“Giúp em… nói với anh Trương Phàm, em nhớ anh ấy lắm”.

Tử Hàm nói rất nhỏ, giọng yếu như tơ, cho dù Trần Đức thính tai cũng phải kề thật sát mới nghe được cô bé nói gì “Tử Hàm, em sẽ không sao hết”, Trần Đức nói: “Anh không để em xảy ra chuyện đâu”.

“Tử Hàm…”

Lúc này Liễu Như Nguyệt từ bên ngoài chạy vào, tuy cô là giáo viên, nhưng cũng là phụ nữ, nhìn thấy Tử Hàm khổ sở đáng thương, yếu ớt hư nhược, nước mắt thoáng chốc trào ra: “Tử Hàm, có cô đây, em đừng sợ”.

Phẫu thuật thất bại, cũng có nghĩa là nhận giấy báo tử, Liễu Như Nguyệt muốn ở bên cạnh bầu bạn với Tử Hàm giây phút cuối cùng.

Nhìn máy đo nhịp tim hỗn loạn, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể biến thành một đường ngang thẳng tắp, Liễu Như Nguyệt đau đớn tột cùng, khóe mắt đỏ ngầu.

Vì sao ông trời lại bất công như thế?

Con bé đã mồ côi cha mẹ, sao còn bắt nó phải chịu số phận như vậy, vì sao muốn cướp đi mạng sống của nó?

Liễu Như Nguyệt khóc không thành tiếng, nước mắt tí tách rơi xuống như mưa.

“Cô ơi… cô đừng khóc mà… Tử Hàm rất… rất nghe lời mà… không muốn thấy cô… khóc…”

Tử Hàm nói ngắt quãng, trong khóe mắt từng giọt từng giọt nước mắt chảy xuống gò má bầu bĩnh, thấm ướt cả ga giường.

Cô bé chịu đựng nỗi đau đớn mà trẻ con tuổi này không nên có, trước mặt cô giáo lại tỏ ra mạnh mẽ lạ thường, chính mình không cầm được nước mắt, thế mà vẫn muốn Liễu Như Nguyệt đừng khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK