Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 124

Phì Tứ đứng ngoài cửa đợi rất lâu, hắn ta muốn biết bên trong xảy ra chuyện gì, đúng lúc đó, cửa bên trong mở ra, vệ sĩ thân cận của Tiêu Mạn Y – Nguyệt Nha đi ra ngoài.

Trong chốc lát, Phì Tứ nhìn qua khe cửa thì thấy cảnh tượng trên ghế sô pha và mảnh vải đen bị xé thành mảnh trên mặt đất. Hắn ta tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không, lập tức dụi dụi mắt.

Nhưng đáng tiếc lúc này cửa đã đóng lại, Nguyệt Nha đi tới cửa: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Không… không có gì”. Khuôn mặt của Phì Tứ tỏ vẻ kỳ lạ: “Nguyệt đại mỹ nhân, nhân tiện, tình hình bên vẫn ổn chứ?”

“Không cần quan tâm, rất tốt!”

Nguyệt Nha lạnh lùng nói: “Anh đi ra xa một chút đi”.

Nói xong, cô ta nói với vệ sĩ đứng ở cửa: “Còn các anh, lui cách năm mét”.

“Vâng”.

Đám thuộc hạ này không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ ngoan ngoãn rời đi, chỉ có Phì Tứ hiểu trong giây lát.

Được đó.

Vừa rồi không phải hắn ta bị hoa mắt, là thật!

Nếu không Nguyệt Nha sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây.

“Đại ca quá đỉnh”.

Phì Tứ thầm cảm thán.

Xin hỏi trên đời có ai?

Đại ca của hắn ta vừa gặp mặt lão đại của hắn ta lần đầu tiên là đã kéo người lên giường rồi…

Trong ấn tượng của hắn ta, lần nào gặp lão đại, nếu không phải cao cao tại thượng thì cũng là dáng vẻ lạnh lùng?

Ân Thập Nương luôn là nữ thần trong lòng bọn họ, không một ai dám chấm mút hay khinh nhờn cô ta.

Phì Tứ đã từng suy nghĩ liệu rốt cuộc người như thế nào mới xứng với cô ta.

Hắn ta nghĩ thế nào cũng không ra, nữ thần cao cao tại thượng trong lòng mình lại bị Trần Đức đẩy ngã.

“Thế giới này thật điên rồ…”. Phì Tứ líu lưỡi, đứng ra xa, trong lòng sắp coi Trần Đức là thần tượng đến nơi.

Nguyệt Nha đứng ở cửa, hai tay ôm trước ngực.

Cô ta là vệ sĩ thân cận của Tiêu Mạn Y, cũng là em gái kết nghĩa của anh trai Tiêu Mạn Y, lời dặn dò duy nhất của anh trai cô ta chính là muốn cô ta bảo vệ Tiêu Mạn Y thật tốt.

Cô ta kéo tay của Trần Đức đến trước bàn trà Trên bàn trà bày hai ly rượu, trong ly là rượu màu đỏ.

Dù cách xa nhưng chiếc mũi nhạy cảm của Trần Đức cũng có thể ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt.

“Hoa dành dành”.

“Xem ra anh vẫn nhớ”.

“Sao có thể quên được chứ?”

Lần đầu tiên Trần Đức phát sinh mối quan hệ nam nữ đặc biệt với Tiêu Mạn Y cũng chính là vì ly “Hoa dành dành” này.

Tiêu Mạn Y có kỹ năng pha chế rất tuyệt vời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK