Mục lục
Bát Gia Tái Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 219

Trong lúc nói chuyện, cô ta vung tay tát vào mặt Lâm Khải, tuy nhiên, đã bị anh ta cản được.

“Vương Phương, cô nói chuyện cho cẩn thận một chút, nếu không chớ trách tôi mạnh tay!”

“Anh…”

“Tôi nhớ lần trước chính cô mắng em gái tôi là thứ nuôi uổng cơm, đúng không?”, đột nhiên Trần Đức mở miệng, giọng anh lạnh nhạt.

“Là tôi đấy, thì sao hả? Đừng tưởng anh biết chút y thuật thì hay lắm, trên thế giới này còn có rất nhiều người tài giỏi hơn anh! Con trai tôi không cần anh chữa trị vẫn có thể khỏe lên!”, giọng Vương Phương sắc bén, nghe rất chói tai.

“Anh Trần, anh đừng nghe ả điên này, anh nhất định phải cứu con tôi!”, Lâm Khải vội phản bác, dù cho trên thế giới có rất nhiều người tài giỏi hơn người thanh niên trước mặt, nhưng anh ta biết đi đâu tìm bây giờ?

Hi vọng duy nhất của Tiểu Khả chính là Trần Đức!

“Lâm Khả, cái nhà này do tôi định đoạt hay do anh hả?”, Vương Phương quát: “Tôi nói trị là trị, không trị là không trị!”

Cô ta quay sang, chỉ tay vào mặt Trần Đức: “Tôi nói em gái anh là thứ nuôi uổng cơm đấy, thì sao hả? Nó vốn là thứ nuôi uổng cơm mà!”

“Bốp!”

Đột nhiên Trần Đức vung tay tát vào mặt cô ta.

Cô ta đứng sững ra.

“Anh đánh tôi? Anh dám đánh tôi? Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi?”

“Một tát này tôi đánh thay cho Tử Hàm, còn một tát này…”, còn chưa nói dứt câu, Trần Đức đã vung tay tát thêm cái nữa: “Là đánh vì Tiểu Khả, có một người mẹ như cô, cậu bé thật sự đáng thương!”

“Thằng khốn, mày dám đánh tao? Mày dám đánh tao?”, người phụ nữ trợn trừng mắt, ôm lấy mặt mình.

“Tôi còn dám đánh Lộ Tùng Minh, đánh cô thì đã sao?”, Trần Đức ngạo nghễ nói, giọng anh lạnh lùng đến cực điểm.

Vương Phương vốn muốn nói điều gì đó, nhưng khi nghe đến ba chữ “Lộ Tùng Minh”, những lời muốn nói lập tức nghẹn ở cổ họng.

Đến lúc này, cô ta mới nhớ ra người đàn ông trước mắt đáng sợ như thế nào.

Ngay cả Lộ Tùng Minh cũng phải ngoan ngoãn xin lỗi anh ta, thì Vương Phương cô là cái thá gì?

Trong nháy mắt, bao nhiêu tự tin của cô ta tự dưng bay đâu mất sạch, không còn lại mảy may, trước hai cái tát của Trần Đức, cô ta không dám hó hé nửa câu.

Mà Trần Đức cũng chẳng buồn nhìn tiếp, lững thững bước đến chỗ Tiểu Khả.

Tiểu Khả nhìn thấy có người bước đến, vội vàng lau nước mắt, giả bộ ngủ.

Trần Đức biết cậu bé đã tỉnh lại, nhưng không vạch trần, chỉ lẳng lặng bế lên bước ra ngoài, nói với Lâm Khải: “Tôi đưa Tiểu Khả về chỗ Tử Hàm, còn phần anh và cô ta…”

“Anh tự giải quyết đi”.

Dứt lời, Trần Đức bỏ đi.

“Đi, theo tôi làm thủ tục ly hôn!”, Lâm Khải liếc mắt nhìn Vương Phương, sải bước đi khỏi bệnh viện.

Vương Phương sững người tại chỗ.

Cô ta không ngờ, lần này Lâm Khải lại làm thật.

Cô ta khuỵu xuống, níu lấy đùi Lâm Khải.

“Đừng mà Lâm Khải, van xin anh, đừng ly hôn mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK