Trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại không biểu hiện ra trên mặt ngoài, cô hơi
hơi mím môi, tuy rừng không sợ hãi, nhưng vẫn có chút biến sắc. Trên mặt đất này từng chỗ từng chỗ máu thịt đều là mạng người.
Sở Du Ninh biết, với tính cách của Ngụy Tử Hân sẽ không thích những người yếu ớt đó, nhưng nếu quá mức mạnh mẽ máu lạnh lại không dễ không chế. Cho nên Sở Du Ninh biểu hiện khuôn mặt mâu thuẫn thỏa đáng như vậy, cô có thể lý trí nhưng lại không thể vô tình!
Đơn giản là đến để làm tiếp viện, đoàn người lại lên đường, thời gian lúc này khá tốt, trước khi trời tối bọn họ đã đi tới một căn cứ. Trước khi xuống xe Ngụy Tử Hân đã biến Sở Du Ninh thành một thiếu niên vừa đen vừa gầy, nhưng cô ta vẫn giữ nguyên bộ dạng cũ.
Căn cứ này có cửa vào, một cái dành cho người thường đi lại, một cái dành cho dị năng giả đi lại. Những người xếp hàng đó nhìn thấy Ngụy Tử Hân là một đại mỹ nhân ánh mắt liền sáng lên, nhưng thấy khí chất trên người bọn họ không dễ chọc thành ra không dám làm cái gì. Nhưng mà…
Đang đứng xếp hàng, mấy người đàn ông lưng hùm vai gấu đã tới, từ trong đám người đang xếp hàng kéo một người phụ nữ đi ra ngoài trước mắt mọi người.
Người phụ nữ kia tuy rằng lớn lên thật sự bình thường, nhưng so với những người phụ nữ gầy yếu trong tận thế lại không giống nhau. Tiêu chuẩn trước khi tận thế mà nói thì cô ấy có hơi béo chút, nhưng mà sau khi tận thế, cô gái này hơi béo ngược lại càng khiến người khác chú ý nhìn đến.
Mấy người đàn ông kia thật sự vội vàng, không đợi đi xa đã bắt đầu xé rách quần áo của cô ấy, trước mặt mọi người làm luôn. Mà mấy người đàn ông trong tiểu đội của cô gái kia vậy mà chỉ nhìn chứ không nói cái gì.
Sở Du Ninh cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, đây là đàn ông… “Không đi cứu cô ấy sao?” Ngụy Tử Hân nhàn nhạt hỏi.
“Cứu như thế nào?” Âm thanh Sở Du Ninh thật nhẹ, nhẹ đến mức nếu như không nghe cẩn thận cơ bản là không nghe được. Nhưng ánh mắt cô lại không dời đi, đôi mắt hồng hồng nhìn chằm chằm về phía kia.
“Cô cầu xin tôi, tôi có thể đi cứu cô ấy.” Ngụy Tử Hân nói từng câu từng chữ. “Sau đó thì sao?” Sở Du Ninh ngẩng đầu đối diện với đôi mắt Ngụy Tử Hân.
Ngụy Tử Hân nhìn đôi mắt cô ướt át thế nhưng lời muốn nói đến dâng đến miệng rồi lại nuốt xuống, bỗng nhiên cảm thấy lời nói này của chính mình thật sự là làm ra vẻ.
Lúc sau hai người vẫn chưa nói gì, chờ đến khi vào căn cứ Sở Du Ninh mới biết được mục tiêu của Ngụy Tử Hân. Căn cứ này so sánh với bất kì căn cứ nào mà cô gặp qua thì quá rối loạn. Dơ bẩn, bạo lực, d*m uế, những thứ ngươi không thể nghĩ đến được thì nơi này không thể không có. Chỉ cần những thứ mà đàn ông nghĩ, chỉ cần bọn họ có đủ thực lực, tùy ý là có thể bắt lấy một người phụ
nữ trên đường cởi quần liền làm ngay. Những người phụ nữ đó cũng rất thống khổ, nhưng vì một miếng ăn các cô có thể làm bất cứ việc gì.
Thậm chí Sở Du Ninh nhìn thấy một đám đàn ông tranh giành hướng về huy*t nhỏ của một người phụ nữ để đi tiểu, tỷ thí xem ai nhiều nước tiểu, xem nước tiểu của ai làm cho cô ta sướng.
So với phụ nữ, đối với đàn ông bọn họ dường như khoan dung rất nhiều, chỉ cần không trêu chọc tới trước mặt, sẽ không sinh ra mâu thuẫn.
“Phong cách của một căn cứ là gì thì phải xem thống lĩnh căn cứ này là người nào, thống lĩnh của căn cứ này…” Ngụy Tử Hân cười lạnh: “Là một nam quyền cực kỳ súc sinh!”
Cho nên căn cứ này phụ nữ sống được đều không bằng con chó. Nhưng.. tận thế hơn hai năm mà căn cứ này vẫn tồn tại như cũ, bởi vì… nơi này là thiên đường của đàn ông.
Một đoạn đường ngắn ngủi nhưng Sở Du Ninh chân chính hiểu được cái gì gọi là sống không bằng heo chó. Những người phụ nữ đó chết lặng, đôi mắt trống rỗng, nhưng lại…. vẫn tồn tại như cũ. Có lẽ các cô cũng có lý do không thể không sống sót.