Trung tâm thương mại có ít thây ma, cũng không có nhiều thây ma không có quy tắc đang lắc lư đi lại linh tinh.
Thời điểm bắt đầu tận thế là buổi tối, trung tâm thương mại đóng cửa nên không có khách hàng, những thây ma này tám phần là loài người sau khi tận thế tiến vào kiếm ăn.
Cho tới bây giờ tận thế đã trải qua hai năm, người tồn tại đã sớm rời khỏi cái thành phố nguy hiểm này, nếu không có năng lực rời đi thì tám phần đã trở thành đồ ăn của thây ma. Sở Du Ninh nhớ rõ tầng ngầm có một cái siêu thị rất lớn, cô tính toán tạm thời định cư ở nơi đó.
Thang máy đã sớm không có điện, cũng may còn có cầu thang, Sở Du Ninh cầm đèn pin đi xuống lầu dưới, trên đường gặp mấy thây ma, sau khi cảm nhận được ánh sáng thì bất mãn hướng về phía Sở Du Ninh gào thét, nhưng bởi vì mọi người đều là thây ma nên gào xong cũng rời đi, thoáng nhìn qua còn rất có hòa khí, nếu không có mùi thối như vậy thì đã tốt rồi.
Sở Du Ninh vốn cho rằng siêu thị sẽ có nhiều thây ma một chút, nhưng vào siêu thị rồi lại phát hiện nơi này một con thây ma cũng không có. Sự khác thường xảy ra tất có ma, Sở Du Ninh vội vàng đề phòng. Cô đem ba lô giấu đi rồi lại biến thành chuột nhỏ lần nữa, đáng tiếc chính là cô cũng không có năng lực nhìn rõ vào ban đêm của chuột nhỏ, nơi này một chút ánh sáng cũng không có, cô chỉ có thể lặng lẽ đi sát kệ để hàng để di chuyển.
Tìm rất lâu rốt cuộc cô cũng tìm được một cây dây leo ở góc phía Tây Bắc. Chẳng trách nơi này không có thây ma, chắn hẳn là đều bị nó ăn luôn rồi.
Sở Du Ninh cũng không sợ hãi, tuy rằng dị năng của cô râu ria, nhưng bình sinh năng lực sinh tồn một mình cực mạnh. Cô thành thành thật thật bò ở bên cạnh cây dây leo, đói bụng liền tìm túi đồ ăn ăn hai miếng. Cũng may nơi này không có đồ ăn mà cây dây leo có thể ăn, cứ cách một đoạn thời gian nó sẽ ra ngoài đi kiếm ăn, trong thời gian này chính là thời điểm để cô lần mò tìm hiểu địa hình.
Để phòng ngừa việc ngoài ý muốn cô biến trở lại thành thây ma, cầm đèn pin nhàn nhã lần mò, chỉ là Sở Du Ninh không biết, từ lúc cô bước vào thành phố này đã bị một tia thanh thần lực giám sát trước tiên.
Sở Du Ninh đi dạo toàn bộ siêu thị, vác hai bao đồ ăn đi lên lầu, dùng hết các loại biện pháp đem thây ma ở nơi này đuổi đi, cuối cùng mới tìm một chỗ dựa ở cửa sổ để ngồi xuống. Bởi vì sức lực nhỏ nên cô chỉ lấy một chút đồ ăn uống, rửa mặt còn phải quay lại siêu thị lấy nước khoáng giải quyết. Tuy rằng không bằng trong căn cứ cái gì cũng có, nhưng hoàn cảnh cũng coi như có thể được.
Lúc Sở Du Ninh đã chìm vào giấc ngủ thì cũng không có phát hiện, một cái bóng thon dài đột nhiên xuất hiện ở mép giường của cô. Bóng dáng đó nhìn chằm chằm Sở Du Ninh thật lâu sau đó chậm rãi duỗi tay sờ sờ mặt Sở Du Ninh. Vì không để đang ngủ giữa chừng bị thây ma tấn công, cô vẫn duy trì hình dạng thây ma như cũ, nhưng vì để hình dáng hành tẩu ngủ cho thoải mái cô cũng không làm cho cơ thể quá cứng đờ, có thể nói ngoại trừ làn da lạnh băng, cơ thể của cô rất thật mềm mại.
Bóng dáng kia sờ sờ mặt cô, lại quơ quơ cánh tay của cô, dường như kinh ngạc với sự mềm mại của cô cho nên cúi đầu ngửi ngửi, sau khi xác định được có hơi thở của đồng loại, bóng dáng kia từ phía sau nằm xuống bên người cô.
Bạn nhất định không cách nào tưởng tượng được Sở Du Ninh sau khi ngủ một giấc lúc thức dậy thấy nằm bên người là một thây ma thì có cảm giác gì, mặc dù đã lấy lại lý trí cũng không nhịn được mà hét lên một tiếng.
Thây ma đột nhiên mở mắt ra, sau đó ngồi thẳng tắp dậy, cảm giác quỷ dị cứng ngắc làm cho da đầu Sở Du Ninh dựng lông cả lên.
Đây là một thây ma cao cấp! Sở Du Ninh liếc mắt một cái liền xác định được thân phận của đối phương, thoáng nhìn qua hắn rất cao lớn, chừng 1m9, nhưng cũng không phải rất cường tráng, ngược lại mang đến cho người ta cảm giác mảnh khảnh.