(*hải vương: phụ nữ hoặc đàn ông thích vài người cùng một lúc)
“Khụ khụ!” Sở Du Ninh nghiêm nghị hắng giọng: “Tuy bây giờ là mạt thế, mọi người lại chuẩn bị phải đối mặt với hải thú, nhưng… tôi cảm thấy mọi người có thể phóng ánh mắt ra xa hơn, lâu dài hơn một chút.” Sở Du Ninh hơi dừng một chút: “Tôi không chỉ muốn căn cứ Tự Do trở thành đầu mối then chốt giao thông, mà còn trở thành đầu mối buôn bán then chốt.”
Cái gì! Tất cả những người đàn ông này đều kinh ngạc, như này… có phải quá xa rồi không? Nhưng nghĩ lại một chút, cũng đúng… điều này đúng thật là một phương hướng rất tốt, dù sao vị trí địa lý của căn cứ Tự Do đặc biệt như thế, không lợi dụng đầy đủ thì cũng thật sự quá đáng tiếc.
Những căn cứ vùng duyên hải luôn phải đối mặt với sự tấn công của hải thú, nhưng mà nguy hiểm luôn tồn tại cùng với kỳ ngộ, số lượng hải thú vô cùng khổng lồ, dị thú trên mặt đất không thể so sánh được, mà hải thú cũng có thú hạch, xương thú, da thú, chỉ cần khai thác hợp lý thì muốn kiếm tiền cũng không phải việc khó.
Hơn nữa căn cứ Tự Do còn có vị trí địa lý rất đặc biệt, bọn họ lại còn nắm bắt được cơ hội trước… Sở Du Ninh tin có thể làm cho căn cứ Tự Do trở thành cảng buôn bán lớn nhất Hoa Hạ.
Nghe Sở Du Ninh giải thích mấy người đàn ông đều đã hiểu được ở nhiều mức độ khác nhau.
Tiến sĩ K đặt sự chú ý lên người hải thú, nếu nói như vậy… tới lúc đó hải thú cao cấp tấn công vào đất liền cũng sẽ không hề ít, nhất định sẽ tìm được mấy tài liệu thí nghiệm không tệ.
Ánh mắt Cao Dương cũng sáng lên, hắn kinh doanh súng ống đạn dược, nếu như có thể kết hợp hải thú và súng ống đạn dược…
Tưởng Thanh Vũ im lặng một lát, hắn vẫn luôn cho rằng việc xây dựng sẽ được thực hiện sau khi kiểm soát được mối đe dọa của hải thú, nhưng hình như ánh mắt hắn vẫn là có chút thiển cận*.
(*thiển cận: cách nghĩ, cách nhìn nông cạn, hời hợt, chỉ nhìn thấy cái gần, cái trước mắt, không biết nhìn xa trông rộng)
Điều này cũng không thể trách được Tưởng Thanh Vũ, tâm trí của hắn đều là chống lại toàn bộ mạt thế, cố gắng giữ được tính mạng của càng nhiều người càng tốt, mà suy nghĩ của Sở Du Ninh lại là làm cách nào để có thể nhân cơ hội mà chiếm lợi ích lớn hơn nữa, điểm xuất phát khác nhau thì tất nhiên suy nghĩ cũng sẽ khác nhau.
Lục Dĩ Minh cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, thực ra phương hướng suy nghĩ của Sở Du Ninh hoàn toàn chính xác, nhưng xét đến cùng vẫn là ghét bỏ căn cứ Tự Do quá nhỏ, không thỏa mãn được dục vọng của cô cho nên cô mới muốn xây dựng mở rộng ra, muốn làm cho căn cứ Tự Do trở thành lớn nhất… Thật đúng là người phụ nữ tham lam!
Nhưng cũng chỉ người phụ nữ như vậy mới có thể sánh bước cùng với tư tưởng của hắn…. Lục Dĩ Minh cũng không để ý tới những người đàn ông khác bởi vì trong mắt hắn họ cũng chỉ công cụ hình người của Sở Du Ninh mà thôi, chỉ có hắn mới là người hiểu cô nhất… Bọn họ mới chính là bạn đời phù hợp với nhau nhất!
Ba năm ở mạt thế quan hệ một với nhiều người cũng đã thành chuyện bình thường, chung tình chỉ một và một cũng không phải không có, cũng không phải không tốt đẹp, nhưng người để ý lại không nhiều lắm.
Dù sao thì phụ nữ ở trong mạt thế nếu không phải đã chết thì cũng đã trở thành công cụ tiết dục, cái này chẳng liên quan gì tới tác phong, nếu như những người phụ nữ còn may mắn sống sót mà tất cả đều muốn một lòng một dạ thì mấy người đàn ông tinh lực tràn đầy chỉ có thể chơi trong trí óc mà thôi.
Nhưng… nhìn từ một góc độ khác mà nói thì rất thú vị, những người phụ nữ đó sẽ không thể kiểm soát vận mệnh của bản thân mình, cường giả giống như Sở Du Ninh và Triệu Tiêm Tiêm sẽ có suy nghĩ như nào về quan hệ lưỡng tính?
Đàn ông trên thế giới này nhiều như vậy… người đàn ông này dơ bẩn rồi thì bỏ, cũng chẳng có chuyện gì to tát. Loại đồ vật được gọi là đàn ông này có hay không có thì cũng như vậy thôi, so sánh với việc làm t.ình Sở Du Ninh càng cần những đồng bọn hợp tác ổn định, cho nên…
Vì sao mà những người đàn ông xung quanh Sở Du Ninh đều thành thật như vậy? Có lẽ là vì trong tiềm thức họ đều hiểu được điểm này… Sở Du Ninh đối với bọn họ có thể là không thể thay thế, là mỹ vị tốt nhất, nhưng bọn họ… thì không nhất định…