Nhưng mà… Trần Dật đã đánh giá sai thứ mà Lôi Dịch để ý là cái gì. Lôi Dịch khẽ kéo khóe miệng: “Vậy thì Trần tiểu thư có tính toán gì?”
Trần Dật thấy Lôi Dịch thức thời thì rất hài lòng: “Anh có ý kiến gì thì cứ việc đề cập với Ngô gia, xem ở trên mặt mũi của tôi thì khẳng định Ngô gia sẽ không chơi xấu anh đâu.” Nói xong cô ta còn liếc mắt nhìn Ngô gia một cái.
“Không dám không dám!” Ngô gia vội vàng nói.
Nhìn mặt mũi cô ta? Mặt mũi của cô ta? Trần Dật này ngoài mặt là muốn nói Ngô gia nhìn mặt mũi của cô ta thì không dám làm điều gì xằng bậy nhưng thật ra muốn ám chỉ là Lôi Dịch nhìn mặt mũi cô ta mà không được quá phận, dù sao… đại nạn quốc gia đang đến gần, tất cả mọi người cùng nhau chiến đấu chống lại hải thú mới là việc quan trọng.
“Được thôi.” Lôi Dịch trầm giọng đáp.
Trần Dật cười, đưa tay chụp xuống cái bàn: “Vậy thì tôi xin cảm ơn Lôi tiên sinh đã cho Trần mỗ mặt mũi.” Dứt lời cô ta đứng lên: “Các người cứ tiếp tục đi, tôi không quấy rầy nữa.” Cô ta bước ra ngoài, giống như nghĩ đến cái gì đó rồi nói: “À, đúng rồi, nếu chuyện này đã giải quyết xong vậy thì trả dị năng lại cho Viên Viên thôi, cô gái nhỏ này rất đáng thương.”
Nhìn cái thái độ này của cô ta giống như dị năng chỉ là một chuyện nhỏ không đáng để nhắc tới, giống như… không đáng để nhắc tới Sở Du Ninh.
Trần Dật vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía Cố Đông và Tưởng Thanh Vũ, thờ ơ chờ đợi câu trả lời của bọn họ. Nhưng lại phát hiện khung cảnh lâm vào trong yên lặng trong nháy mắt, ngay cả những người khác cũng vô ý thức mà thở nhẹ hơn.
Ánh mắt Trần Dật hơi lóe, chậm rãi dừng lại bước chân, giọng cô ta cũng không còn vẻ vui sướng như vừa rồi: “Sao vậy?” Cô ta trầm giọng hỏi.
Tất cả mọi người lặng yên không một tiếng động nhìn về phía Sở Du Ninh, nhưng Sở Du Ninh vẫn chỉ mỉm cười như cũ, xoay xoay cái bút trong tay. Đúng vậy, ngoại trừ một tiếng cười nhạo kia, từ đầu tới cuối cô vẫn treo một nụ cười kiều mị bên môi.
Sở Du Ninh không nói chuyện cũng không nhìn Trần Dật, giống như chuyện này chẳng có quan hệ tới cô cả, cô chỉ là một người đang xem náo nhiệt mà
thôi.
Trần Dật hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia sáng nguy hiểm.
Lúc này Lôi Dịch mở miệng: “Nếu như Trần tỷ đã nói thì tôi đây cũng không thể không ném mặt mũi này đi được, vậy thì hãy để cho gia chủ Ngô gia và những người tham dự chuyện này chôn cùng với vợ của tôi đi!”
Trần Dật đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như muốn băm Lôi Dịch ngàn đao vạn nhát: “Vừa rồi anh nói cái gì, tôi không nghe rõ…” Giọng cô ta rất nhẹ nhưng trong đó mang theo sự áp bách không thể bỏ qua.
Lôi Dịch chậm rãi đứng lên: “Tôi nói… tôi muốn Ngô gia chôn cùng vợ của tôi!” Lôi Dịch căn bản không hề sợ, nhìn chằm chằm đôi mắt của Trần Dật, nhắc lại từng câu từng chữ.
Trước đây Trần Dật ở thủ đô đúng là rất ngưu bức, nhưng mà… đã qua ba năm mạt thế, có một số danh gia vọng tộc đã bị mai một ở trong thủ đô và cũng có rất nhiều loạn thế kiêu hùng mới nổi, thời của Trần Dật đã qua đi, nếu như cô ta tốt thì cũng sẽ không ai ném mặt mũi của cô ta đi hết, nhưng mà cô ta vừa trở về đã kiêu ngạo như thế… ngại quá, Lôi Dịch tôi chẳng biết cô là ai.
Tất nhiên cũng là do Trần Dật xui xẻo, đối tượng cô ta nhắm đến không phải ai xa lạ mà chính là người dạo gần đây đang nổi lên và nhận được rất nhiều sự chú ý – Sở Du Ninh.
Thật ra Sở Du Ninh cũng rất hiểu Trần Dật, chướng mắt mấy người phụ nữ như cô dùng thân thể để thượng vị đúng không. Giống như một tật xấu của những thiên chi kiều nữ, không cần biết đúng hay sai chỉ cần biết cảm nhận cá nhân của mình, giống như Sở Du Ninh không thích Thẩm Hạo Nguyệt mà thôi.
Nếu như Trần Dật và Sở Du Ninh nước giếng không phạm nước sông thì cô cũng chẳng muốn trêu chọc vào Trần Dật. Nhưng Trần Dật lại cảm thấy bất bình thay cho Ngô Viên Viên, muốn tìm phiền phức đến cho cô, nếu đã thế thì tất nhiên Sở Du Ninh sẽ…