Lâm Phong lại chỉ cười lạnh một tiếng: “Dị năng của cô cũng bị khóa mấy tháng nay rồi, còn tôi thì vẫn đang liều mạng tu luyện, hôm qua tôi đã đột phá cấp 6 rồi…”
Nói xong gã nham hiểm hung ác nhìn Triệu Tiêm Tiêm: “Cho dù sau này dị năng của cô có được mở khóa đi chăng nữa thì tôi vẫn có thể dễ dàng bóp ch*t cô giống như một bóp một con kiến!”
Dã thú bằng kim loại đột nhiên dùng hai chân sau dậm mạnh rồi bổ nhào vào trên người Triệu Tiêm Tiêm, hàm răng bằng kim loại cắn một phát vào trên vai của Triệu Tiêm Tiêm.
“A!” Triệu Tiêm Tiêm kêu thảm thiết một tiếng dẫn tới ánh mắt của tất cả mọi người.
Triệu Tiêm Tiêm cách nhóm của Sở Du Ninh một đoạn, nhưng mà tất cả mọi người đều là dị năng giả, thị lực tất nhiên là vô cùng tốt cho nên thấy được rất rõ ràng tình cảnh của Triệu Tiêm Tiêm.
Sở Du Ninh nhướng mày: “Chơi lớn công khai như vậy à?”
Tất nhiên Sở Du Ninh cũng thấy Lâm Phong, cũng biết Lâm Phong là một trong những “khách” của Triệu Tiêm Tiêm, còn tưởng rằng hai người bọn họ là đang chơi trò chơi tình thú, chỉ là… khẩu vị tình thú như này cũng có chút nặng.
Nhưng mà đàn ông ở trong mạt thế, khẩu vị không có nặng nhất chỉ có nặng hơn, cho nên cô cũng không có để trong lòng.
Tuy nhiên Cố Nam đỏ mặt lôi Phạm Tuyết đang hoang mang đi, vừa đi vừa tức giận nói: “Đúng là không biết xấu hổ!”
Sở Du Ninh nhướng mày, Cố Nam sẽ không phải là vẫn còn là xử nam chứ, vẫn còn ngây thơ như vậy à? Nếu thế thì xem ra cậu ta và Phạm Tuyết rất xứng đôi.
Sức chiến đấu của dã thú bằng kim loại có tỷ lệ thuận với năng lực và dị năng của Lâm Phong, nhưng Triệu Tiêm Tiêm thì có lẽ không thể chịu được lâu như vậy, lúc Triệu Tiêm Tiêm chỉ còn hơi thở thoi thóp thì Lâm Phong mới làm cho con dã thú bằng kim loại biến mất, gã chậm rãi đi bước một đến trước mặt Triệu Tiêm Tiêm ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh băng dừng ở trên cơ thể chật vật của Triệu Tiêm Tiêm: “Nói, cô giấu Ninh Ninh ở đâu?”
Triệu Tiêm Tiêm mắt còn chả nhấc lên nổi, đâu ra hơi sức mà trả lời câu hỏi của Lâm Phong.
“Không nói à?” Lâm Phong hơi nhướng mày: “Cũng không gấp… sớm muộn gì cô cũng phải nói.” Dứt lời gã đứng lên, lạnh nhạt liếc mắt nhìn ả một cái rồi xoay người rời đi.
Lâm Phong không để ý tới hạ thân đang chảy máu không ngừng của Triệu Tiêm Tiêm, Lôi Dịch đang ngồi trong xe lại nhíu mày: “Đừng để cô ta chết.” Bằng Khắc Nam bất đắc dĩ thở dài, kéo Triệu Tiêm Tiêm về.
Thực ra Lâm Phong và Lôi Dịch vốn cũng không phát rồ như thế, nhưng… tin tức của Sở Du Ninh lại truyền ra trong hôn lễ của Lôi Dịch, lúc ấy không chỉ có Lôi Dịch đến, cả Lâm Phong cũng ra ngoài tìm cô. Nhưng mà không tìm được, bọn họ đã phái rất nhiều người, tìm cũng rất lâu nhưng vẫn chưa tìm được, cố tình đúng ngày đó… Triệu Tiêm Tiêm cũng ra ngoài…
Lâm Phong không có cái đầu thông minh như của Lục Dĩ Minh nhưng mà gã cũng không ngu, những người khác tìm được Sở Du Ninh đều sẽ không làm cô bị thương tổn, nhưng mà Triệu Tiêm Tiêm thì không. Nếu như Sở Du Ninh đã xuất hiện trong ngày kết hôn của Lôi Dịch đã chứng minh được rằng cô không thể bỏ được Lôi Dịch, nếu như đã xuất hiện thì sao cô lại có thể rời đi, trừ phi… cô không tự nguyện.
Nghĩ như vậy thì Triệu Tiêm Tiêm chính là đối tượng quá khả nghi bởi vì chỉ có ả muốn giết ch*t Sở Du Ninh.
Vốn dĩ Lâm Phong còn e ngại mặt mũi Lôi Dịch cho nên mới không xuống tay với Triệu Tiêm Tiêm, nhưng Triệu Tiêm Tiêm lại tìm tới chỗ Cố Đông để phát tình đã cho gã một cái cớ. Lâm Phong biết, bây giờ hắn làm gì Triệu Tiêm Tiêm thì Lôi Dịch cũng chẳng quan tâm, chỉ cần giữ lại mạng của ả là được.
Lâm Phong điên cuồng đến như vậy, gã là thật sự yêu Sở Du Ninh sao? Có lẽ… Lâm Phong thích Sở Du Ninh, nhưng còn chưa tới mức sẽ vì cô mà không tiếc tất cả mọi thứ, sở dĩ Lâm Phong biến thành như vậy phần lớn là vì không thể nguôi ngoai. Đừng xem thường sự không cam lòng của một người đàn ông… hắn chôn sâu ở trong lòng, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng tốt nhất để khiến nó trưởng thành đến khi nó lớn lên thành một cây cổ thụ lớn che trời.