Mục lục
Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu như không nói tự làm bậy như thế nào thì không thể sống, vì tìm kiếm kích thích mà Sở Du Ninh rút ngắn âm đ*o lại. Sau khi bị Diệp Thần cố tình làm cho hôn mê bất tỉnh, kể từ thời điểm đó cây gậy th*t cứng rắn của Diệp Thần cắm thật mạnh và trực tiếp vào đáy của tử c*ng.

Sở Du Ninh vẫn luôn bảo vệ tử c*ng của mình thật tốt, cô rất ít khi giao hợp cùng người khác, cho dù phải bất đắc dĩ làm thì cũng chỉ lợi dụng miệng của tử c*ng dự tính làm cho đàn ông sung sướng. Chỉ là lần này… lúc Diệp Thần đi vào suýt chút nữa b.ắn ra, tử c*ng của Sở Du Ninh là nơi rất kỳ quái, vốn dĩ không biết ban đầu là như vậy mà là dị năng bị kích động kích hoạt bảo vệ một

cách thụ động, thế nhưng nó gắt gao giam cầm cây gậy th*t của Diệp Thần, giống như bị một bàn tay mềm mại không xương nhưng lại mạnh mẽ có lực nắm lấy. Không chỉ như thế, không có cách nào bỏ qua được từng luồng lực hút làm cho lưng Diệp Thần tê dại.

“A!” Diệp Thần nhịn không được cắn răng gào rống một tiếng, sau đó không quan tâm cắm vào lại rút ra, mỗi một lần rút ra đều dùng hết sức lực, mỗi một lần cắm vào đều giống như là muốn làm cho hả giận.

Thật vất vả mới nhặt lại được lý trí đầu óc Diệp Thần lại lần nữa trống rỗng, tất đều đều dựa vào bản năng của cơ thể.

Sở Du Ninh là bị từng đợt lại từng đợt cao trào làm cho bừng tỉnh, dường như Diệp Thần không biết mệt mỏi, dùng động tác nguyên thủy cắm vào làm một đêm, trong lúc đó có thay đổi vài tư thế thì Sở Du Ninh cũng không rõ ràng lắm, dù sao thì xương cốt của cô cũng giống như tan ra, đến cử động cũng đều không có sức lực.

“Diệp… Diệp Thần…” Sở Du Ninh suy yếu kêu một tiếng, động tác của Diệp Thần hơi dừng lại, tuy rằng có dịu đi chút, nhưng vẫn không dừng lại. Sở Du Ninh nhân cơ hội này thay đổi cấu tạo của huy*t nhỏ, thật vất vả từ trên cây gậy th*t dữ tợn mở ra tử c*ng để tránh thoát.

Rời khỏi tử c*ng hấp dẫn trí mạng, cuối cùng Diệp Thần cũng khôi phục một chút lý trí. Hắn duỗi tay sửa sang lại đầu tóc ướt sũng mồ hôi của Sở Du Ninh xuống, cây gậy th*t vẫn thong thả thọc vào rút ra như cũ, nhưng động tác trở nên triền miên không ít.

Rốt cuộc Sở Du Ninh có thể thoải mái một chút, nhờ Ngụy Tử Hân quá bận, không có thời gian qua đây ăn cơm, nếu không cô và Diệp Thần sẽ bại lộ.

Lúc Sở Du Ninh cho là may mắn, Diệp Thần lại lật người cô lại, rút ra cây gậy th*t rồi lại hung hăng cắm vào, hắn vẫn luôn dùng sức đẩy mạnh về phía trước, dường như theo bản năng tìm kiếm miệng tử c*ng của cô.

Sở Du Ninh mắt trợn trắng: “Không được! Anh nhanh b.ắn ra đi!”

Diệp Thần có chút không cam lòng, lại không dám không nghe Sở Du Ninh nói, hắn cúi người ở trên lưng của cô hôn xuống một loạt nụ hôn lạnh băng, động tác dưới thân cũng càng lúc càng nhanh.

Sở Du Ninh không khỏi nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, hưởng thụ sự khoái cảm dịu dàng khó có được này. Cũng không rõ hắn lại làm thêm bao nhiêu nữa, rốt cuộc ở lần va chạm cuối cùng hắn cũng b.ắn ra.

Sau khi bắn xong Diệp Thần cũng không ra, mà là gắt gao cuốn lấy Sở Du Ninh đem cô ôm vào trong ngực.

Thật ra Sở Du Ninh suy nghĩ đến việc tắm rửa một phát, nhưng mà một chút sức lực cô cũng không có. Nhìn bộ dáng Diệp Thần này như con gấu túi, cũng đừng

hy vọng hắn có thể tắm rửa sạch sẽ cho cô.

Khoái cảm cực hạn qua đi là sảng khoái mỏi mệt, Sở Du Ninh cũng không rảnh lo cái gì mà lâm vào ngủ say. Cũng may Diệp Thần cũng không phải súc sinh như vậy, cuối cùng chờ hắn khôi phục lại cảm xúc liền giúp Sở Du Ninh tắm rửa một phen, không chỉ như thế còn thay đổi cho cô một bộ quần áo tốt, như vậy nếu Ngụy Tử Hân đột nhiên qua đây cũng sẽ không phát hiện ra cái gì.

Điều làm Sở Du Ninh ngoài ý muốn chính là, sau khi cô tỉnh lại Diệp Thần cũng không rời đi, xem tư thế kia dường như cũng hoàn toàn không có dự tính rời đi.

“Anh… muốn ở lại đây?” Cô kinh ngạc hỏi. Diệp Thần ôm lấy Sở Du Ninh gật đầu: “Bảo vệ em!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK