Hắn là một thiếu gia phế vật có thể được bảo vệ tốt ở tận thế như vậy, vậy chỉ có thể chứng minh một vấn đề, Phàn gia rất lớn mạnh!
Hơn nữa… trợ lý Chu vì chuyện này mà đi hỏi ông chủ, Sở Du Ninh cũng sẽ không tự yêu bản thân đến mức cho rằng đây là bởi vì cô. Cho nên… chỉ có thể là Phàn thiếu đáng giá được coi trọng… Điều này còn không thể chứng minh Phàn gia lớn mạnh hay sao?
Nếu Sở Du Ninh tính toán tiếp tục bướng bỉnh đi theo thiết kế nhân vật tiểu bạch hoa, lúc này cô nên dùng lời lẽ chính đáng từ chối Phàn thiếu. Nhưng mà… điều kia quá ghê tởm, điện ảnh 800 năm trước cũng sẽ không diễn như vậy. Sở Du Ninh dám cam đoan, nếu cô làm như vậy đêm nay ông chủ chắc chắn sẽ đem bán cô cho một ông già béo.
Trên thực tế ở trong mắt người khác là nhục nhã thì đối với Sở Du Ninh mà nói lại là một cơ hội. Dù sao thì… đó là thiếu gia Phàn gia!
Hôm nay Sở Du Ninh mặc một cái váy cao cổ không có tay áo, cổ cao màu đen thật sự đơn giản, làm cho cánh tay của cô trắng giống như sáng lên vậy. Đẩy cửa phòng ra, Phàn thiếu và bạn bè của hắn đã chờ ở nơi đó. Sở Du Ninh nhìn về phía Phàn thiếu lộ ra một nụ cười tươi đơn thuần: “Phàn thiếu.”
Phàn thiếu nhìn thấy Sở Du Ninh ánh mắt sáng lên, lần trước là nhìn thấy cô ở trên màn hình, tuy rằng độ rõ nét cao, nhưng sau khi nhìn thấy người thật vẫn khó tránh khỏi kinh diễm. Phàn thiếu nhướng mày, duỗi tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh chỗ ngồi: “Lại đây!”
Phàn thiếu nhìn chằm chằm Sở Du Ninh, Sở Du Ninh cũng mặc kệ cho hắn nhìn, Phàn thiếu nhìn giống như bị ma nhập, vươn tay muốn đụng vào mặt Sở
Du Ninh, Sở Du Ninh theo bản năng né tránh sau đó trừng đôi mắt trong trẻo nghi hoặc nhìn hắn.
Vốn dĩ Sở Du Ninh né tránh khiến cho Phàn thiếu có chút không cao hứng, nhưng đối diện với đôi mắt trong trẻo thấy đáy kia của cô vậy mà hắn lại nguôi giận như kỳ tích.
Trải qua chuyện này làm Phàn thiếu bình tĩnh không ít, hắn dựa lên trên sô pha lười biếng nhìn Sở Du Ninh, lại vỗ vỗ đùi của chính mình: “Ngồi lên trên đây!”
Sở Du Ninh trừng mắt nhìn hắn trong chốc lát, sau đó mỉm cười ngọt ngào: “Phàn thiếu làm gì vậy, Ninh Ninh không phải tới để bán thân!”
Nghe được Sở Du Ninh nói Phàn thiếu không khỏi cười nhạo: “Phụ nữ ở chợ đen không phải dùng để bán? Chính chị Hân cũng niêm yết giá rõ ràng, em bao nhiêu dương v*t!”
Nghe thấy Phàn thiếu thô lỗ nói Sở Du Ninh cũng không có tức giận, chớp chớp đôi mắt to không biết việc gì: “Ninh Ninh tất nhiên không có cách nào so với chị Hân, người đàn ông của chị Hân…” Sở Du Ninh hơi hơi dừng lại: “ Cũng không phải là có tiền là có thể làm.”
Phàn thiếu hơi hơi dừng lại: “Hử, đây là bảo vệ chị Hân của em à!”
Trên mặt Sở Du Ninh vẫn mang theo nụ cười đơn thuần như cũ, tay lại nhanh chóng cầm lấy một chai rượu sang quý: “Phang!” một tiếng đập nát ở trên bàn trà, sau đó cũng không để cho Phàn thiếu thời gian phản ứng, trực tiếp dùng mảnh sành bén nhọn lúc phá bình rượu để ở trên động mạch chủ của hắn.
Sở Du Ninh lại lần nữa lộ ra một nụ cười tươi xinh đẹp đơn thuần: “Mạng Ninh Ninh không đáng giá tiền, nhưng đổi lấy mạng Phàn thiếu chắc hẳn là thực sự có lời.”
Mặt Phàn thiếu đều thay đổi: “Mày dám!” Hắn hét lớn một tiếng: “Mạng mày không đáng giá tiền, nhưng mấy người ở chợ đen có đáng giá tiền hay không!”
Sở Du Ninh đáng yêu nghiêng nghiêng đầu: “Hóa ra Phàn thiếu biết chợ đen giá trị, vậy anh nói… Mặt mũi chợ đen có đáng giá hay không? Mặt mũi chị Hân có đáng giá hay không?” Nói xong đưa mảnh vỡ bình rượu về phía trước, một giọt máu từ trên cổ Phàn thiếu chảy xuống dưới.