Bằng Khắc Nam tò mò hỏi Lâm Phong, Lâm Phong lại chỉ nói hắn yêu chính là con người cô, là tay nghề nấu cơm của cô, là một quản gia tài giỏi của cô! Có quỷ mới tin quản gia tài giỏi, lời Lâm Phong nói một câu Bằng Khắc Nam cũng không tin.
Lâm Phong dây dưa cùng Bằng Khắc Nam dùng ánh mắt thăm dò khiến Sở Du Ninh khó chịu, ngoài mặt che dấu sự bình tĩnh ở bên dưới sự nôn nóng càng
ngày càng nhiều.
Hôm nay mọi người đi ngang qua một ngọn núi, núi không tính là lớn nhưng lại gần đường, đối với người khác mà nói lái xe sẽ không có cách nào đi tắt, nhưng đối với tiểu đội này mà nói xe hoàn toàn có thể được là do Triệu Tiêm Tiêm thu vào trong không gian.
Nhưng mọi người hơi chần chờ, người ta nói phụ cận vùng núi này rất nguy hiểm, người đi vào chưa bao giờ đi ra. Trong lúc nhất thời đi hay không đi chia làm hai phe.
Sở Du Ninh liên tục nhìn về phía ngọn núi kia, lộ ra một bộ dạng như suy tư cái gì đó, biểu cảm của cô trong mắt mọi người được giải thích theo nhiều cách khác nhau.
“Ngọn núi kia có cái gì mà em muốn sao?” Lâm Phong vội vàng chạy tới hỏi.
Sở Du Ninh bị hoảng sợ, ánh mắt cũng trở lên run rẩy, cô co rúm lại vội vàng trốn về phía sau, lại bị Lâm Phong dùng một tay bắt được.
Nghĩ đến cảnh tượng mà mình đã nhìn thấy trong đêm đó, cả người Lâm Phong nóng như lửa, có thể thấy được cô đang tránh hắn như rắn rết, hắn lập tức nổi trận lôi đình “Em đừng có không biết điều!” Lâm Phong tức giận nói.
Sở Du Ninh run rẩy mím môi, cuối cùng vẫn từ bỏ giãy giụa, sau đó Lâm Phong cao hứng đi đến đem cô đi đến chỗ nào.
Lôi Dịch thấy một màn như vậy không khỏi nhíu mày, tầm mắt cũng rơi xuống bên kia núi, với người bình thường mà nói đi vào trong núi là chịu chết, Sở Du Ninh là người biến hình thì sao? Núi lớn nguy hiểm bốn phía kia sẽ là nơi tránh gió an toàn nhất của cô.
Lúc Lâm Phong kéo cô cùng cô rời đi hai từng người một hiện lên trong hai năm qua, cuối cùng cũng không biết nên cảm thấy như thế nào. Nghĩ đến đây hắn không khỏi nhìn về phía Lục Dĩ Minh “Anh không quản à?”
Lục Dĩ Minh vuốt cằm như đang suy nghĩ gì đó rồi nhìn về phía hai người “Anh nói có phải Lâm Phong đã phát hiện ra cái gì hay không?”
Lôi Dịch hơi hơi dừng lại, chung quy cũng không trả lời vấn đề này.
“Đi đường lớn cho an toàn!” Triệu Tiêm Tiêm đột nhiên lên tiếng, ả ta cuối cùng cũng không để bụng là sẽ đi đến nơi nào, nhưng chỉ là nhìn thấy Sở Du Ninh là không vừa mắt.
Mọi người không nói, ngay cả Lâm Phong vẫn luôn la hét phải đi đường núi cũng ngậm miệng, Triệu Tiêm Tiêm liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái rồi lạnh lùng cười, nhưng không biết Sở Du Ninh đang suy nghĩ cái gì, căn bản là không nhìn ra. Điều này làm cho Triệu Tiêm Tiêm cảm thấy dường như đấm một đấm lên bông.
Mọi người đương nhiên sẽ không vì suy nghĩ của Triệu Tiêm Tiêm mà phạm phải Triệu Tiêm Tiêm, chỉ là Lâm Phong cũng sẽ không làm như vậy.
Không bao lâu sau xe đã lên đường, Lâm Phong nhất thời vì tư lợi mà thất hứa cũng không dám đứng trước mặt Sở Du Ninh, sau đó Sở Du Ninh đành lấy cơ đi WC rồi nhốt bản thân mình lại.
Lâm Phong vẫn luôn chú ý đến WC ở bên này, đợi rất lâu cũng không thấy Sở Du Ninh đi ra, hắn đứng dậy gõ gõ cửa WC nhưng bên trong không có một chút động tĩnh nào. Nghĩ đến năng lực chạy trốn xuất sắc kia của cô sắc mặt Lâm Phong thay đổi, một chân đá văng cửa WC, nhưng bên trong làm gì có chỗ nào thấy bóng dáng của Sở Du Ninh. Nghĩ đến ngọn núi kia sắc mặt Lâm Phong đột biến “Dừng xe!” Lâm Phong rống to.
Bằng Khắc Nam không rõ nguyên nhân đành dẫm phanh lại, sắc mặt Lâm Phong trầm xuống “Mấy người đi trước đi, trong chốc lát tôi sẽ đuổi theo mấy người!” Vừa dứt lời bèn xuống xe.
Lôi Dịch nhíu nhíu mày “Cùng nhau trở về đi!”
Sở Du Ninh đi thì đi, cùng lắm thì thiếu đi một người nấu ăn chính, nhưng nhìn bộ dạng này của Lâm Phong không tìm thấy cô sẽ không bỏ qua.
“Lâm Phong, có phải anh điên rồi hay không! Ngọn núi kia rất nguy hiểm, vì một người phụ nữ mà đến mức như này sao!” Triệu Tiêm Tiêm giận dữ gào lên.
“Thời điểm lần đó cứu cô so với lúc này nguy hiểm hơn gấp mười lần, Lâm Phong tôi nói cái gì sao!” Lâm Phong cũng giận dữ gào lên trở lại.
Triệu Tiêm Tiêm hoàn toàn nổi giận “Anh lấy tôi so sánh với cô ta sao?”