Ngụy Tử Hân vẫn luôn chú ý phản ứng của Sở Du Ninh, thấy cô cũng không chống cự trong lòng quay cuồng vui sướng, nhịn không được càng siết chặt cánh tay ôm cô chặt hơn.
Ngụy Tử Hân nhìn đôi môi mọng nước của Sở Du Ninh giống như bị mê hoặc cúi xuống hôn lên, thì ra… môi của một người con gái lại mềm như vậy, ngọt như vậy, hay là… Chỉ bởi vì cô là Sở Du Ninh.
Đúng vậy, Ngụy Tử Hân chưa từng hôn Ngụy Tử Vi, Sở Du Ninh là người con gái duy nhất của cô ấy. Có lẽ do sự thuận theo của Sở Du Ninh đã khiến cô ấy điên cuồng, Ngụy Tử Hân hôn một chút thế rồi lại vươn đầu lưỡi cạy răng môi của Sở Du Ninh ra, bá đạo xâm lược.
Sở Du Ninh hơi ngạc nhiên, cần phải làm tới mức vậy sao? Nhưng nghe thấy âm thanh gào rú càng ngày càng vang dội ở phía dưới, Sở Du Ninh hiểu rõ, quả nhiên sau mạt thế thì chừng mực của việc diễn cảnh thân mật đã lớn hơn sao?
Sở Du Ninh là một người chuyên nghiệp, nếu không làm thì thôi, còn nếu đã làm thì tất nhiên phải làm cho tốt. Nghĩ tới đây cô thả lỏng cơ thể, đôi tay vòng quả cổ Ngụy Tử Hân đón nhận.
Sở Du Ninh không nghĩ nhiều nhưng lại không biết cái hành động này của cô đã mang đến cho Ngụy Tử Hân kích thích tới mức nào, trái tim Ngụy Tử Hân nhảy bang bang, tốc độ rất nhanh giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác thỏa mãn thật lớn và sự cảm động tràn ngập cơ thể của cô ấy, đôi mắt Ngụy Tử Hân đỏ ửng, ẩn ẩn nổi lên ánh nước.
Giờ khắc này cuối cùng cô cũng đã hiểu được tình cảm của mình, có thể là vì chuyện của Ngụy Tử Vi nên đã làm thay đổi tất cả, từ một khắc kia, Sở Du Ninh đã không còn là người đồng giới với cô ấy nữa mà đã biến thành người phụ nữ thu hút cô ấy. Đúng vậy Ngụy Tử Hân thích Sở Du Ninh, lúc cô bị mình mang về, lúc cô vẫn giữ một bữa cơm cho mình dù muộn tới đâu, lúc cô gọi từng tiếng Hân tỷ, lúc lòng tràn đầy tin tưởng mỉm cười với mình, lúc cô giận Ngụy Tử Vi vì mình…
Nhưng mà…
Ngụy Tử Hân buông môi Sở Du Ninh ra, hôn dọc xuống theo cổ của cô, cuối cùng chôn ở cần cổ của cô mà nhẹ nhàng gặm cắn và mút. Một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, dừng ở trên da thịt trắng nõn của Sở Du Ninh, lại bị môi của cô ấy nghiền nát, mút vào trong miệng xen lẫn một tia hương vị chua xót.
Nhưng mà không được… cô không thể làm cho Sở Du Ninh biết, cô không muốn làm Sở Du Ninh chán ghét mình…
Sở Du Ninh giống như cảm nhận được giọt nước mắt kia, cô hơi dừng lại, sau đó an ủi xoa xoa phía sau lưng của Ngụy Tử Hân, cô nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, đây chỉ phản ứng sinh lý bình thường thôi.”
Sở Du Ninh cho rằng cảnh tượng như vậy làm Ngụy Tử Hân nghĩ tới cảnh lần đó cô ấy làm với Ngụy Tử Vi cho nên cảm thấy khổ sở, nên cô rất tri kỷ mà an ủi cô ấy.
Nhưng Sở Du Ninh không biết, cô càng toàn tâm toàn ý tin cậy mình như vậy chỉ càng làm Ngụy Tử Hân cảm thấy mình thật dơ bẩn.
Trước đây cô còn mang theo một tia hy vọng xa vời khó có thể miêu tả, biến thành quỷ hút máu thử Sở Du Ninh, cho dù lý trí đã nói cho cô bao nhiêu lần thì vẫn không thể nhịn được nghĩ, nếu như Sở Du Ninh cũng giống như cô thì sao, cũng có thể tiếp nhận một người phụ nữ thì sao? Không… cô không phải là thích phụ nữ, cô chỉ là thích Sở Du Ninh…
Nhưng mà… khi Ngụy Tử Hân nhìn thấy đôi mắt trong veo và tin tưởng của Sở Du Ninh thì trái tim cô dần dần chìm xuống.
Trong lòng Sở Du Ninh cô chỉ là một người chị có thể toàn tâm tin tưởng mà thôi…
Cô cúi người khắc những dấu hôn ở trên xương quai xanh, bả vai, và cả khuôn ngực trắng nộn của Sở Du Ninh, Ngụy Tử Hân kìm nén si vọng trong lòng, tiếp theo là căm ghét bản thân mình, cô quá ghê tởm, tại sao cô lại có thể sinh ra suy nghĩ như vậy đối với Ninh Ninh.
Cuối cùng môi cô lại quay về tĩnh mạch của Sở Du Ninh, lẳng lặng liến và hôn một chút, Ngụy Tử Hân nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.” Nói rồi cô hé miệng, hàm răng sắc bén ở trong màn hình lập lòe ánh sáng sắc bén, sau đó cô làm bộ cắn rách da của Sở Du Ninh, sau đó ngậm lấy.
Một giọt đỏ tươi huyết theo Sở Du Ninh cổ chậm rãi chảy xuống dưới, nơi đi qua, bạch da diễm huyết kích thích trước màn ảnh người xem hô hấp dồn dập.
Thực ra Sở Du Ninh vẫn chưa cảm giác được sự đau đớn, Ngụy Tử Hân luyến tiếc không muốn Sở Du Ninh bị mình cắn rách da, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt môi của mình.
Bỗng nhiên vụt một cái đèn tắt, hai người vẫn duy trì tư thế ôm nhau chặt như vậy dần biến mất ở trong bóng tối.
Cứ như vậy đi, có thể là một người chị vĩnh viễn bảo vệ cô… cứ như vậy đi, cho dù đáy lòng dâng trào cảm giác mất mát vô hạn, nhưng mà… có thể ở bên cô là đủ rồi…