Ngụy Tử Hân nói với Sở Du Ninh, đây là hương vị của quyền lực.
Đương nhiên Sở Du Ninh biết hương vị quyền lực là gì, một đoạn đường này cô đã thấy quá nhiều, cô biết tất cả những thứ này đều là Ngụy Tử Hân cố ý cho cô xem, cô ta muốn mở ra một thế giới mới cho Sở Du Ninh, để thiết lập nhân sinh quan và giá trị quan mớ cho cô.
Thực ra Sở Du Ninh đã sớm xác định mục tiêu của mình, Ngụy Tử Hân làm như vậy thật ra chỉ là đang làm điều thừa, cô cũng hoàn toàn không bị những cái này dọa kinh ngạc sợ hãi. Nhưng mà… vẫn là câu nói kia, Sở Du Ninh có thể mạnh nhưng lại không thể làm cho Ngụy Tử Hân có cảm giác không thể khống chế được.
Lúc nghỉ ngơi vào buổi tối Sở Du Ninh mím môi, cô nói với Ngụy Tử Hân; “Nếu như cô có thể giết hắn, cái gì tôi cũng sẽ đều nghe theo cô!”
Ngụy Tử Hân nhìn Sở Du Ninh thật lâu. Cả một dọc đường này cô đã được thấy quá nhiều bi kịch nhưng mà chưa bao giờ nói một lời, thậm chí lúc Ngụy Tử
Hân hỏi cô có muốn cứu người hay không thì cô lại chỉ hỏi lại một câu: “Sau đó thì sao?” Ngụy Tử Hân cảm thấy cô có thể là thờ ơ, cũng có thể là đã chấp nhận số mệnh. Cho tới bây giờ… Sở Du Ninh yêu cầu Ngụy Tử Hân giết tên thủ lĩnh kia, bởi vì phong cách của một căn cứ sẽ quyết định bởi thủ lĩnh. Cho nên… chỉ cần cô khiến cho Ngụy Tử Hân giết tên thủ lĩnh kia thì sẽ giải quyết được vấn đề căn bản.
Đương nhiên mạt thế đã là như thế này thì giết hắn thì cũng sẽ có một tên súc sinh khác. Nhưng…không thể không nói Sở Du Ninh vẫn rất thông minh.
Ngụy Tử Hân không làm Sở Du Ninh thất vọng, cô ta làm trò giết cái tên thủ lĩnh kia ở trước mặt cô.
Lúc Sở Du Ninh nhìn thấy tên thủ lĩnh kia vô thanh vô tức chết đi, ánh mắt hơi lóe, mấy người bên cạnh Ngụy Tử Hân… quá mạnh!
Tuy rằng có thể những người đi theo Ngụy Tử Hân đều là những người mạnh nhất, nhưng… vệ sĩ mà còn mạnh như thế vậy thì người đàn ông của Ngụy Tử Hân rốt cuộc lợi hại đến mức nào?
Sau khi rời khỏi căn cứ này đoàn người lại đến một cái căn cứ có quy mô tầm trung. Khác với lúc trước, Ngụy Tử Hân vừa đi vào căn cứ đã không thấy bóng dáng, từ lời nói của cô ta với mấy người vệ sĩ thì không khó phát hiện cô ta có lẽ là đi tìm người.
Ngụy Tử Hân đi hết một ngày, mãi cho đến tối mới trở lại. Nhưng sau khi trở về tuy biểu hiện không rõ ràng nhưng Sở Du Ninh cảm giác được, cảm xúc của cô ta rất sa sút.
Nếu như là đang tìm người thì giống như lúc trước Ngụy Tử Hân tìm Sở Du Ninh thì kể cả tìm không thấy thì cũng không hẳn sẽ mất mát, nhưng cảm xúc của cô ta hạ xuống thành như vậy… Người Ngụy Tử Hân tìm hẳn là em gái của cô ta!
Ánh mắt Sở Du Ninh chợt lóe, cả dọc đường vẫn luôn là Ngụy Tử Hân công lược cô, bây giờ… cũng đến lúc cô nên ra tay.
Không lâu sau Sở Du Ninh ngồi vào bên cạnh Ngụy Tử Hân, đưa tới một chén cháo.
Đang đắm chìm ở trong thế giới của mình Ngụy Tử Hân hơi sửng sốt, sau đó bị một mùi hương hấp dẫn. Vừa cúi đầu đã thấy một chén cháo đặc sệt. Lấy thân phận địa vị của Ngụy Tử Hân, mặc dù là mạt thế nhưng cô ta cũng không thiếu thức ăn, nhưng chén cháo này… đúng thật là rất thơm.
Sở Du Ninh cũng không nói gì, cũng không an ủi, chỉ là nhét chén cháo vào trong tay Ngụy Tử Hân. Ngụy Tử Hân nhìn chằm chằm bát cháo trong chốc lát, từ lúc mạt thế bắt đầu cô ta đã đi tìm em gái của mình, suốt cả một chặng đường vẫn luôn không tìm được người, cũng đã nghe thấy không ít lời “an ủi”, cũng có những lời dối trá nói khẳng định sẽ tìm được, để cô ta không phải đau lòng,
cũng có người lạnh lùng nói rằng đã lâu như vậy mà vẫn chưa tìm được người thì khẳng định đã sớm chết rồi.
Còn Sở Du Ninh lại rất kỳ quái, cô cũng không nói một lời nào chỉ ngồi bên cạnh cô ta, còn đưa một chén cháo qua.
Không thể không nói… tìm lâu như vậy, Ngụy Tử Hân nghe được quá nhiều những lời nói khác nhau, căn bản một chữ cô ta cũng nghe không vào. Cho nên mỗi khi như này cô ra sẽ tìm một nơi không có ai yên tĩnh ngồi cả một đêm, mà Sở Du Ninh cứ như vậy không nói một tiếng nào ngược lại làm làm cô ta cảm thấy thoải mái hơn không ít.