Nói cách khác, tất cả những thay đổi từ ngày Diệp Thần ở lại đều bị cô giấu đi, bởi vì cô biết, loại cảm giác kinh diễm thế nhân phải bộc lộ vào đúng thời điểm thì mới có thể đạt được hiệu quả lớn nhất.
Sở Du Ninh đang ở văn phòng Ngụy Tử Hân giúp cô ta sửa sang lại hóa đơn thì cửa văn phòng lại đột nhiên mở ra, người tiến vào chính là một người phụ nữ giỏi giang, trước khi Sở Du Ninh đến thì ả chính là trợ lý của phía Ngụy Tử Hân: “Hân tỷ!” Trợ lý theo bản năng liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, ánh mắt ả hơi lóe, sau đó trầm giọng nói với Ngụy Tử Hân: “Phàn thiếu tới rồi, anh ta chỉ đích danh Sở Du Ninh đi tiếp khách.”
Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, đôi mắt cô hơi híp lại nhìn về phía trợ lý. Hiện tại toàn bộ chợ đen làm gì có ai mà không biết thân phận và địa vị của Sở Du Ninh, mà cái vị trợ lý này cũng dám nói là để cho cô đi “tiếp khách”, trước không nói tới lời này có phải là người được gọi là Phàn thiếu kia nói hay không, nhưng… Phàn thiếu nói được câu này không có nghĩa ả trợ lý có thể nói như vậy.
Sở Du Ninh hiểu rõ ả chính là đang bất mãn với việc cô cướp vị trí trợ lý của ả. Nhưng mà… thì đã sao? Ả bất mãn nữa cũng phải nghẹn! Ả muốn nhục nhã Sở Du Ninh, thì cho dù có tính là để giết gà dọa khỉ hay không Sở Du Ninh cũng sẽ không bỏ qua cho ả.
Trợ lý cũng không nhìn Sở Du Ninh: “Ông chủ nói nếu muốn ăn chén cơm này thì phải có thực lực tương xứng, cho nên… để cô ta tự mình giải quyết.”
Trong không khí nhất thời im lặng, Ngụy Tử Hân chỉ nhìn trợ lý không có đáp lời, ả ta bị ánh mắt của Ngụy Tử Hân làm cho sống lưng tê dại, mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng.
Sở Du Ninh cười lạnh một tiếng, vòng qua bệ bếp, lướt qua Ngụy Tử Hân để trực tiếp đi tìm ông chủ, chẳng cần cô ra tay thì ả trợ lý này đã lạnh…
Lúc này Ngụy Tử Hân cầm điện thoại: “Dẫn trợ lý Chu đi tới chỗ vua của dị thú để chiêu đã nó một bữa ăn ngon!”
“Cái gì!” Trợ lý Chu đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch: “Hân tỷ, chị không thể làm như vậy!” Ai ui, lại còn không thể cơ đấy, thứ này rất kiên cường đó, chẳng lẽ ả bò lên giường ông chủ rồi?
Ngụy Tử Hân căn bản không để ý tới ả, mà là nhìn về phía Sở Du Ninh: “Có thể giải quyết không? Nếu không được chị đi tìm ông chủ để nói chuyện.”
Sở Du Ninh cười cười, nhìn thấy có hai người đàn ông vạm vỡ từ ngoài cửa tiến vào, rất thuần thục bắt lấy trợ lý Chu.
“Cô không thể làm vậy với tôi, tôi đã lộ mặt ở trước mặt ông chủ rồi, các người buông tôi ra…” Trợ lý Chu luống cuống: “Tôi muốn gặp ông chủ, tôi muốn gặp ông chủ!”
Sở Du Ninh có chút kinh ngạc, đã lộ mặt trước mặt ông chủ? Xem ra ả cũng chưa bò lên giường của ông chủ. Nhưng mà… lộ mặt ở trước mặt ông chủ là có thể kiêu ngạo như vậy sao? Có cần phải khoa trương như vậy không…
Nhưng suy nghĩ này chỉ lướt qua ở trong lòng cô: “Hân tỷ yên tâm đi, em sẽ giải quyết.”
Trong mặt Ngụy Tử Hân hiện lên một chút lo lắng nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, dù sao thì ông chủ cũng đã mở miệng, mặt mũi này chính là phải cho. Dù Phàn thiếu có gây sự như nào thì cũng không dám làm bậy ở chợ đen. Sở Du Ninh cũng không chần chừ, xoay người đi ra ngoài. Chờ Sở Du Ninh đi rồi Ngụy Tử Hân lại gọi một điện thoại nữa: “Sau này ai dám làm cho Sở Du Ninh không thoải mái thì xử lý như trợ lý Chu!”
Người ở đầu dây bên kia điện thoại sửng sốt, vội vàng vâng dạ.
Thì ra… khiến Ngụy Tử Hân tức giận cũng không phải trợ lý Chu thông qua cô ta để tìm ông chủ, mà là do ả nhằm vào Sở Du Ninh…