Mục lục
Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sở Du Ninh lắc eo, tiểu huy*t cọ cọ vào quy đ*u cực lớn của hắn, quy đ*u của Lục Dĩ Minh thật sự rất lớn, cỡ quả trứng vịt, Sở Du Ninh không biết nếu bị quy đ*u lớn như vậy chọc vào thì sẽ có cảm giác gì. Nghĩ vậy, cô cảm thấy khó nhịn, liếm liếm môi, bị Lục Dĩ Minh hôn lên trong nháy mắt.

Cùng lúc đó Sở Du Ninh cũng làm những sợi dây kim loại biến mất, cả người trần như nhộng đối mặt với Lục Dĩ Minh, Lục Dĩ Minh đã sớm chuẩn bị sắn sàng động thân một cái, quy đ*u cực lớn chọc vào. Dưới sự phối hợp của Sở Du Ninh hẳn đi vào vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lúc đi vào được một nửa lại ngừng lại.

Mô hôi như những hạt đậu rơi xuống, Lục Dĩ Minh nhẹ giọng nói: “Em mau thả lỏng một chút!”

Sở Du Ninh hơi dừng lại, cô cũng muốn thả lỏng lắm chứ nhưng mà quy đ*u của hắn quá lớn rồi, thả lỏng cũng không có tác dụng gì, trừ phi cô dùng dị năng

để mở rộng huy*t, nhưng mà cô lại không muốn làm như vậy, huy*t bị rộng rồi thì còn làm gì được nữa!

Lục Dĩ Minh thấy Sở Du Ninh không nói lời nào, cũng đoán ra 80 phần trăm là cô không thể thả lỏng nổi, không có cách nào hắn đành nghiến răng dùng sức bình sinh hung hăng cắm vào!

“A…” Sở Du Ninh rên rỉ một tiếng, tuy rằng có một chút đau đớn nhưng mà phần lớn lại là rất sướng, thậm chí cô còn muốn Lục Dĩ Minh dùng sức mạnh hơn nữa, như vậy cảm giác đau đớn xen lẫn với sướng càng làm người ta phát nghiện.

Lục Dĩ Minh cũng sướng, tiểu huy*t của Sở Du Ninh quá chặt, giống như muốn vắt hắn b.ắn ra tinh d*ch ngay lập tức. Không chỉ biết hút chặt mà còn rất biết co bóp, thịt non trong huy*t co bóp thân côn th*t của hắn, không bỏ sót một phần nào. Thậm chí Lục Dĩ Minh còn có thể cảm giác được gân xanh ở trên côn th*t của hắn còn đang nhảy lên.

Sau đó Lục Dĩ Minh liền chuyển động, hắn rút nguyên cây ra rồi lại cắm nguyên cây vào, trong quá trình thọc vào rút ra hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sở Du Ninh dần dần bị tình dục bao phủ, dần dần bị dục vọng chi phối. Tất cả những điều này là do hắn mang đến, đều là do côn th*t dưới háng của hắn mang lại cho cô. Thì ra… đây chính là làm t.ình!

Đối diện với một nữ vương tinh linh tuyệt mỹ thì đàn ông sẽ làm cái gì? Chắc chắn không phải dịu dàng che chở, đúng vậy, là chinh phục, muốn phá hủy cô.

Sau khi Lục Dĩ Minh chọc vào rút ra mấy trăm cái đột nhiên nắm lấy Sở Du Ninh lật người lại, nhéo eo của cô rồi đâm từ phía sau vào.

Mỗi lần cắm vào đều rất sâu, sâu tới nỗi mỗi lần hắn cắm vào đều hung hăng chọc vào miệng tử c*ng của cô, miệng tử c*ng thật nhỏ lại là một loại khoái cảm khác.

Đột nhiên cửa văn phòng bị mở ra, Sở Du Ninh đột nhiên mở mắt ra, nhưng Lục Dĩ Minh lại không hề dừng động tác lại, âm thanh làn da hai người vỗ vào nhau bạch bạch bạch vô cùng rõ ràng truyền vào tai của người kia.

Là ai? Sở Du Ninh kinh sợ, ai mà vào lại không gõ cửa đã đi vào? Là Ngụy Tử Hân sao?

Lục Dĩ Minh nhìn thoáng qua phía cửa, bởi vì do cách sắp xếp của giá sách cho nên khi vào cửa còn phải quẹo vài vòng mới có thể nhìn được hai người bọn họ. Nhưng âm thanh lại có thể vang lên rất rõ ràng, nghĩ tới đây hắn cong môi cười, nắm lấy eo bắt Sở Du Ninh quay người lại, để cho cô ghé vào trên bàn làm việc.

Lục Dĩ Minh hung hăng chọc một cái, hận không thể cũng nhét cả trứng vào tiểu huy*t, Sở Du Ninh vừa không chú ý một cái đã trực tiếp kêu lên một tiếng: “A~..”

Giống như đã tìm được cách để kích thích Sở Du Ninh, Lục Dĩ Minh dùng cùng góc độ cùng lực để mà đâm chọc cực nhanh. Vốn dĩ Sở Du Ninh cũng không phải là người chưa từng trải việc đời, nhưng mà quy đ*u của Lục Dĩ Minh quá lớn, hắn lại cố tình vẫn luôn dùng quy đ*u đâm vào miệng tử c*ng của cô, mặc dù có dị năng bảo vệ miệng tử c*ng rồi nhưng mà vẫn nhạy cảm không chịu nổi.

“A~… A… Không được, đừng sâu thêm nữa, thật sự đừng mà…” Sở Du Ninh rất ít khi kêu như vậy, lần này là thật sự nhịn không nổi, đặc biệt người ở cửa rốt cuộc là ai vậy chứ, vì sao mà vẫn còn chưa rời đi? Hắn muốn đứng ở đó nghe bao lâu? Có lẽ không phải là Ngụy Tử Hân, Ngụy Tử Hân sẽ không phải là người không có ánh mắt như vậy. Nếu không phải là Ngụy Tử Hân vậy thì là ai mà dám đi vào thư viện mà lại không gõ cửa như vậy.

“Đừng… Đừng mà!” Đôi mắt Sở Du Ninh mang theo ánh lệ, hơi giãy giụa, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc rõ ràng, bởi vì là hình tượng nữ vương tinh linh cho nên đã làm cho dục vọng của Lục Dĩ Minh bùng lên, động tác cắm vào càng thêm kịch liệt.

Mục đích của Sở Du Ninh chính là muốn kích thích Lục Dĩ Minh làm cho hắn bắn nhanh lên một chút. Cuối cùng sau khi Lục Dĩ Minh hung hăng cắm mấy chục cái rồi bắn t*nh d*ch nồng đậm vào trong thân thể của Sở Du Ninh, cùng lúc đó Sở Du Ninh cũng đạt tới cao trào.

Sau khi Lục Dĩ Minh dừng lại một chút thì đem áo khoác tới khoác lên người Sở Du Ninh, còn mình thì chậm rãi mặc quần lại cho tử tế, hắn thấy Sở Du Ninh dùng áo khoác của hắn biến thành một cái váy, ánh mắt hắn lóe lên, phía dưới của cô là trống không sao? Nghĩ đến đây côn th*t lại có xu thế ngẩng đầu lên, nhưng… nghĩ đến người ở cửa hắn lại nhịn xuống.

Chờ tới khi Lục Dĩ Minh đi tới cửa liền nhìn thấy Cố Đông…

Mối quan hệ giữa Lục Dĩ Minh và Sở Du Ninh Cố Đông cũng biết một chút, trước đây anh còn bắt gặp được Lục Dĩ Minh ở trong lều của Sở Du Ninh… Nghĩ đến đây ánh mắt Cố Đông hơi lóe lên, cũng không để ý tới Lục Dĩ Minh anh vòng qua hắn đi vào bên trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK