Sở Du Ninh yên lặng nhìn Cố Nam, thấy động tác của Cố Nam thì khựng lại, sau đó hắn quay đầu lùi lại, bốn quả cầu kim loại nhỏ đột nhiên xuất hiện không một tiếng động.
Đáy mắt Sở Du Ninh hiện lên một tia kinh ngạc, đây là camera trí năng mà tiến sĩ K chế tạo ra! Sở Du Ninh có thể khẳng định lúc bọn họ rời đi thì ngoại trừ cô Cố Nam không mang theo bất kỳ cái gì khác, vậy mấy cái camera này…
Không phải là do Cố Nam dùng dị năng biến hình chứ? Chuyện này là không thể! Mặc dù dị năng biến hình cao cấp có lợi hại như nào đi chăng nữa thì cũng không thể biến ra một loại dụng cụ tinh vi như này, điều này không khoa học!
Sở Du Ninh cẩn thận suy nghĩ dị năng của Cố Nam dị năng, phát hiện dị năng của hắn quỷ dị vô cùng, cho nên… dị năng của hắn không đơn giản như cô nghĩ?
“Rốt cuộc dị năng của anh sao lại thế này?” Sở Du Ninh nhịn không được hỏi, hoàn toàn quên đi tình cảnh của mình.
Cố Nam nhìn Sở Du Ninh cười lạnh, vốn hắn không định nói cho cô, nhưng mà… đáy mắt mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo, lần này qua đi thì cô cũng chẳng còn sống nữa thì nói cho cô biết có vấn đề gì đâu.
Tất nhiên Sở Du Ninh cũng không bỏ qua ý của Cố Nam một khắc kia. Phía sau lưng cô căng thẳng, nhưng lòng hiếu kỳ mãnh liệt đã làm cô tạm thời xem nhẹ tình cảnh của mình.
Cố Nam lạnh lùng cười: “Điều này cũng phải cảm ơn cô và tiến sĩ K…”
Thì ra sau khi dị năng của Cố Nam bị phế nhưng hận ý mạnh mẽ và dục vọng cầu sinh đã làm cơ thể hắn xảy ra biến hóa kỳ lạ, hắn trở thành một loại năng lượng vô hình.
Lúc ấy Sở Du Ninh và tiến sĩ K đã nghi ngờ hắn thức tỉnh dị năng mới, có phải như thế không… lúc hắn biến mất không hề có thức tỉnh dị năng gì, nhưng trạng thái khi đó lại rất thanh tỉnh. Đây là một quá trình cực kỳ chậm, đến chính Cố Nam cũng không biết mình bị làm sao.
Cố Nam phát hiện hắn có thể lặng yên không chút tiếng động xem xét tất cả hồ sơ thí nghiệm của tiến sĩ K, không biết có phải do vận mệnh đã định đoạt tất cả hay không mà hắn đã tiến hóa ra “Thần Chi Nhãn”.
Cái được gọi là Thần Chi Nhãn có thể nhìn thấu vật chất bản thân, mặc kệ là người hay là vật, đều giống như máy radar tinh vi.
Tất nhiên, Thần Chi Nhãn cũng chỉ là một cái tên, cũng không thật sự có thần tồn tại.
Vốn dĩ điều này cũng chẳng có gì, cũng chỉ là có thể nhìn thấu tất cả mà thôi, cũng không có gì to tát, nhưng chuyện này cũng phải nhắc tới kỹ thuật cướp đoạt dị năng của giáo sư Lý.
Lúc ấy tiến sĩ K thường xuyên nghiên cứu cái kỹ thuật này cho nên trong máy tính có lưu lại tài liệu hắn đã chỉnh sửa lại, Cố Nam đã đánh thức dị năng thứ
hai chính là khi đang xem xét tài liệu và dùng Thần Chi Nhãn quan sát quá trình phẫu thuật của tiến sĩ K “Cắn nuốt”.
Cái dị năng này vô cùng trâu bò, cướp đoạt dị năng có thể dùng phẫu thuật. Nhưng cuối cùng vẫn không phải dị năng do bản thân người đó thức tỉnh nên mức độ phù hợp có chút vấn đề, cho nên sau khi phẫu thuật thì có thể phù hợp tới trình độ nào thì không nhất định, có lẽ cấp bậc càng thấp thì sẽ bị chính cấp độ đó hạn chế, cả đời không thể lên cấp, hoặc là có khả năng làm cho việc lên cấp khó khăn hơn rất nhiều.
Nhưng dị năng cắn nuốt của Cố Nam có sự trợ giúp của Thần Chi Nhãn đã tương đương với một cuộc phẫu thuật hoàn mỹ nhất, không chỉ có thể hoàn mỹ đoạt lấy toàn bộ năng lực của đối phương mà còn có thể tối ưu hóa nó.
Nhưng dị năng lợi hại như vậy cũng có giới hạn, mỗi lần mỗi cấp nó chỉ có thể đoạt một lần, còn hai cấp thì giống như ngăn cách cả bầu trời. Cũng may Cố Nam vừa thức tỉnh đã là cấp 2, trước đó hắn đã liều chết cắn nuốt dị năng giả cấp 6 hệ băng, nhưng cũng vì dị năng của đối phương quá mạnh cho nên bản thân hắn cũng bị trọng thương suýt nữa đã chết. Cũng may dục vọng cầu sinh của hắn đủ mạnh, đã lay lắt kéo dài được hơi thở.
Cuối cùng hắn trong họa được phức, đã lên tới cấp 3.