“Có lẽ là vậy…” Sở Du Ninh thản nhiên trả lời, cô cũng không để tâm cho lắm.
“Đúng là vẫn còn là một thằng nhóc.” Cố Đông thở dài, Ngô gia chết không đáng tiếc, nhưng giết vào lúc này thì không phải tuyên bố với thiên hạ là do Sở Du Ninh làm sao.
Sở Du Ninh lại chẳng thèm để ý cười: “Em còn đang sợ người khác không biết đây!” Cũng nên nói Sở gia muốn thành danh thì chắc chắn phải “điên”, nếu như Trần Dật và Ngô gia đã cho bọn họ cơ hội này thì sao cô có thể không quý trọng được cơ chứ.
“Hạo Nam làm như vậy chẳng khác nào lại lần nữa tát vào mặt Trần Dật, Trần Dật nhất định sẽ nhét Ngô Viên Viên vào bên người Tư Đế Văn để bảo vệ cô ta…”
“Tư Đế Văn?” Cố Đông khẽ nhíu mày: “Cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì.”
Không ngoài dự đoán của Sở Du Ninh, sau khi nghe tin người Ngô gia lần lượt chết thì Trần Dật tức giận đập vỡ cái ly, nhưng kẻ giết người tới vô ảnh đi vô tung, một chút dấu vết cũng không có, muốn phòng bị cũng chẳng thể. Cuối cùng không còn cách nào khác, Trần Dật chỉ đành đem Ngô Viên Viên đến bên
người Tư Đế Văn, cô ta cũng không tin, Tư Đế Văn cấp 9 mà cũng không bắt được người kia.
Thẩm Hạo Nam cũng chẳng phải đồ ngốc, biết rõ mình không đánh lại kẻ địch tất nhiên sẽ không lao đầu vào. Sau khi trở lại Tiêu Hồn Động, Diệp Thần nói: “Nếu không thì để anh ra tay”
Sở Du Ninh lại lắc đầu: “Không… chúng ta chờ…” Chờ cái gì? Tất nhiên là chờ Tư Đế Văn ra tay trước.
Ngoại hình của Ngô Viên Viên cũng không tồi, là một tiểu mỹ nữ, thứ quan trọng nhất ở đây chính là mỹ nữ. Đàn ông ở Hoa Hạ sau mạt thế còn vứt bỏ hết điểm mấu chốt, thế thì còn có thể trông cậy vào Tư Đế Văn sẽ còn là một quý ông sao? Nếu gã thật sự là thân sĩ thì cũng đã không dám nhìn Sở Du Ninh với ánh mắt kia dù biết cô là vị hôn thê của Thẩm Hạo Nam.
Ngô Viên Viên rất chán ghét Tư Đế Văn, ánh mắt gã nhìn ả giống như muốn ăn thịt ả luôn vậy, ả sợ hãi giữ chặt tay Trần Dật: “Dật tỷ, em sợ lắm.”
Bây giờ Trần Dật mới phản ứng lại được rằng có lẽ mình đã bị Ngô Viên Viên hố, nói không tức giận là giả, nhưng cô ta cũng không thể để Ngô Viên Viên chết, nếu không thì mặt mũi của cô ta mới thật sự mất hết.
“Nhưng bây giờ cũng chỉ có mình Tư Đế Văn mới có thể bảo vệ em!” Trần Dật trầm giọng nói: “Nếu không muốn sống tiếp thì cũng có thể quay về Ngô gia.”
Ngô Viên Viên run rẩy, cuối cùng vẫn là ở lại. Cho nên khi Trần Dật rời đi thì Tư Đế Văn đóng cửa lại, mắt Ngô Viên Viên lộ ra vẻ tuyệt vọng nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ là… ả vẫn rất sợ hãi, trong đầu hiện ra gương mặt bình thản kiên nghị của Tưởng Thanh Vũ, cuối cùng ả cảm thấy sụp đổ khóc lên.
Ả không biết tại sao chuyện lại biến thành như này, rõ ràng ả chẳng làm cái gì. Khi cơ thể giống như một con gấu của Tư Đế Văn tràn đầy mùi gay mũi đè ở trên người ả và đâm thủng vật quý giá nhất của ả thì trong mắt Ngô Viên Viên hiện lên hận ý mãnh liệt: “Sở Du Ninh!”
Ngô Viên Viên vẫn rất nhỏ nhắn và đáng yêu, Tư Đế Văn rất thích, Ngô Viên Viên vì để có thể sống chỉ có thể chịu đựng, cho dù hạ thân của cô ta bị xé rách hết lần này đến lần khác, cho dù vết thương cũ chưa lành đã xuất hiện vết thương mới. Mãi cho đến khi… Tư Đế Văn chán.
Không có biện pháp cả đầu óc của gã bây giờ chỉ toàn là Sở Du Ninh: “Ta đã gấp không chờ nổi muốn xé nát quần áo của tinh linh kia, hiện giờ ta muốn là cô ấy, ngay bây giờ!”
Lão giáo sư già đẩy mắt kính: “Cậu nhịn một chút đi, bây giờ chưa đến lúc, chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ rồi thì đàn bà Hoa Hạ cậu muốn chơi như nào cũng được!”
Tư Đế Văn bực bội đi tới đi lui ở trong phòng, cuối cùng vẫn là đem tá hỏa phát t.iết ở trên người Ngô Viên Viên, vào lúc Tư Đế Văn sướng nhất thì Diệp Thần đột nhiên xuất hiện giết ch*t Ngô Viên Viên rồi lại đột nhiên biến mất rời đi.
Còn vì sao lại không giết Tư Đế Văn… tất nhiên là vì không muốn để gã chết đơn giản như vậy!