Sở Du Ninh co thắt, không biết từ khi nào Diệp Thân nhấc hai chân của cô bế lên, giống như là bế một đứa trẻ đi tiểu vậy, một dòng dân thủy cũng vì vậy mà b.ắn ra xa, có một ít còn bắn lên trên váy đỏ của bạn gái.
Bạn gái ngu ngốc cúi đầu, vậy mà cầm quần áo lên liếm. Thấy một màn như vậy Sở Du Ninh đột nhiên trừng lớn hai mắt, cô hiện tại đã không có cách nào suy nghĩ đến cái hình ảnh quỷ dị d*m mĩ này, âm tinh của cô có tác dụng đối với Diệp Thần, vậy có phải đối với bạn gái cũng có tác dụng hay không?
Sở Du Ninh luống cuống, vội vàng nắm lấy tay Diệp Thần, nhưng Diệp Thần đang hưởng thụ huy*t nhỏ của Sở Du Ninh co thắt, làm gì còn lo lắng cô ám chỉ, Diệp Thần càng cắm càng nhanh, càng cắm càng dùng sức, cắm đến mức Sở Du Ninh cảm thấy chính mình có lẽ sẽ bị hắn đâm bay…. Nếu mà bay sẽ không phải bay lên trên người bạn gái đi, không muốn không muốn… Thật ghê tởm!
Cũng may trải qua một phen đâm kịch liệt, rốt cuộc Diệp Thần cũng bắn. Một cỗ năng lượng nồng đậm vọt tới làm cho Sở Du Ninh đột nhiên trừng lớn mắt, năng lượng kia dung hợp vào cơ thể của cô, khiến dị năng trong cơ thể cô ầm ầm nổ tung, trong khi cô còn không rõ nguyên do, cái tên thây ma chó chết Diệp Thần này vậy mà lại co giật nữa.
Lần này co giật cùng với quá khứ khác nhau, Diệp Thần dường như mất đi lý trí, cả người dường như đều biến thành cây gậy th*t dưới thân kia. Hai trong mắt của Sở Du Ninh lại càng thất thần, dị năng trong cơ thể dường như điên rồi, tán loạn khắp nơi giống nhau, nơi duy nhất có quy luật chính là cây gậy th*t ở huy*t nhỏ đang ra sức rút ra, lại dùng toàn bộ sức lực cắm vào không biết mệt mỏi.
Cứ như vậy cảm quan ở huy*t nhỏ ngược lại càng mở rộng ra, những dị năng bạo loạn đó theo động tác Diệp Thần cắm mà dần dần bị kéo, ngay từ đầu chỉ tới gần huy*t nhỏ kia một chút, sau đó lan tràn từng tấc từng tấc một, cho đến khi dị năng toàn thân đều chuyển động theo cây gậy th*t của Diệp Thần.
Chúng nó giống như có hô hấp, giống như cuồng hoan, mà Sở Du Ninh lại chưa bao giờ bị cái cảm thụ khoái cảm song song này làm cho mất hết thần hồn, phảng phất như biến thành một con búp bê vải rách nát mặc cho cho Diệp Thần làm.
Lúc Sở Du Ninh đang hoảng hốt cảm thấy Diệp Thần tiến về phía trước vài bước, áp cô lên trên tường, phía trước là tường lạnh băng, phía sau là cơ thể Diệp Thần lạnh băng, nói thật, tường so với anh có lẽ còn có chút ấm áp…
Cứ như vậy Sở Du Ninh bị đè ở giữa tường cùng Diệp Thần bị Diệp Thần giam cầm, làm nhục, hắn cũng không có làm cô bị thương, nhưng lại làm cô có loại cảm giác hôm nay có lẽ sẽ chết ở nơi này.
Một đợt lại một đợt khoái cảm làm Sở Du Ninh càng thêm khó có thể thừa nhận, vậy mà cuối cùng lại hôn mê bất tỉnh.
Nhưng Diệp Thần lại không hề buông tha cho cô, hắn cũng không để cho cô đi. Cũng giống như Sở Du Ninh, trong cơ thể hắn tinh thần lực cũng mãnh liệt, dường như cấp bách tìm được một thứ để phát t.iết nhu cầu, mà thứ duy nhất để phát t.iết chính là huy*t nhỏ của Sở Du Ninh. huy*t nhỏ của cô ẩm ướt, ướt át, còn mang theo một hơi thở làm hắn phát cuồng, hận không thể đem hơi thở này cắn nuốt hết.
Chờ khi Sở Du Ninh tỉnh lại lần nữa phát hiện chính mình đã tiến cấp, rốt cuộc cô đã lên cấp bốn. Nhưng…. tên chó chết Diệp Thần này còn chưa có xong đâu, Sở Du Ninh nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn dùng một chân đá văng hắn đi.
Trên thực tế Diệp Thần cũng tiến cấp, sau khi tiến cấp cơ thể càng thêm linh hoạt, thoáng nhìn qua thì so với loài người hoàn toàn không có gì khác nhau, tư duy so với trước kia cũng tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là khi nhìn thấy bạn gái quỳ rạp trên mặt đất liếndânm thủy của Sở Du Ninh khi chảy xuống.
Diệp Thần dường như có thể lý giải loại năng lượng này đối với thây ma có sức hấp dẫn, nhưng nghĩ đến bạn gái gần như si mê liếm d*m thủy của Sở Du Ninh vậy mà Diệp Thần lại cau mày chán ghét.