Tầm mắt của người phụ nữ đảo một vòng qua tất cả mọi người ở đây, trong mắt hiện lên một tia hoài niệm, cuối cùng dừng ở trên người Tưởng Thanh Vũ: “Đang làm gì vậy? Thật náo nhiệt!”
Tưởng Thanh Vũ nhìn người phụ nữ cũng nở nụ cười: “Cô trở về từ nước M sao?” Nói rồi hắn nhìn những người nhảy từ trực thăng xuống sau cô ấy. Những người này thấp nhất cũng là dị năng giả đỉnh phong cấp 7, còn có hai người cấp 8, một người cấp 9. Theo lý thuyết Trần Dật bay trở về như vậy đúng là rất nguy hiểm, mang theo một số dị năng giả cao cấp cũng không gì đáng trách, nhưng… trong đội sao lại có thêm hai lão già?
“Đúng, tôi lo lắng cho tình huống ở Hoa Hạ cho nên sau khi bên kia ổn định thì tìm cơ hội trở lại.” Trần Dật cười nói.
“Thế nào? Bên này không có việc gì chứ?”
Tưởng Thanh Vũ cười khổ một chút: “Sao có thể không có việc gì.”
Lúc Trần Dật và Tưởng Thanh Vũ nói chuyện với nhau Sở Du Ninh vẫn luôn nhìn cô ấy, dựa trên các tư liệu mà nói thì Trần Dật là một nữ cường khiến người ta phải kính nể, trước đây khi Trần gia xảy ra chuyện, Trần Dật tròn hai mươi tuổi chỉ dựa vào sức lực bản thân đã định được cơn sóng dữ, không chỉ
cứu được Trần gia tràn ngập nguy cơ mà còn đẩy sự nghiệp của Trần gia lên một đỉnh cao mới.
Người phụ nữ như vậy không ai mà không kính nể.
Khi Sở Du Ninh còn đang suy nghĩ đánh giá thì cảm nhận được một loại ánh mắt khiến người ta không quá thoải mái, cô quay đầu nhìn lại thì ra là dị năng giả cấp 9 mà Trần Dật mang đến.
Dị năng giả cấp 9 có tóc nâu mắt xanh, rất cao, có lẽ là gần hai mét, nhìn thoáng qua cực có tính xâm lược. Nhưng ánh mắt của hắn rất làm người ta cảm thấy chán ghét, như thể hắn đang lột sạch cô ở nơi công cộng.
Đại khái là do hành động của người đàn ông đó quá mức trắng trợn táo bạo cho nên tất cả mọi người đều nhìn theo tầm mắt của hắn, trong đó một lão già tóc bạc kinh ngạc ca ngợi: “A! Trời ạ, đây là tinh linh lạc vào nhân gian sao?” Tưởng Thanh Vũ quay đầu lại nhìn, ánh mắt hơi khựng lại: “Đây là vị hôn thê của em trai tôi.” Hắn kịp thời nhắc nhở.
Nghe hắn nói như vậy Trần Dật trầm giọng quát lớn nói: “Tư Đế Văn, anh khắc chế một chút đi!”
Dị năng giả cấp 9 bị gọi là Tư Đế Văn gật đầu bất đắc dĩ: “Xin lỗi, tôi không kìm nổi tâm của mình.” Dứt lời lại nhìn Sở Du Ninh thêm một cái nữa.
Sở Du Ninh mặt không biểu tình, giống như cô chẳng để ý chút nào tới một dị năng giả cấp 9.
“Các người đang làm gì vậy? Sao lại tụ tập ở trong nhà anh?” Trần Dật vội vàng nói sang chuyện khác.
“Đang bàn chuyện chống lại hải thú.” Tưởng Thanh Vũ trầm giọng nói. “Ồ!” Trần Dật hiểu gật đầu: “Thì ra mọi người cũng phát hiện được rồi.”
Sở Du Ninh và Lục Dĩ Minh liếc nhau, với tính cách của Trần Dật, không màng nguy hiểm chạy về trợ giúp mọi người ở trong nước chống lại khó khăn là chuyện rất bình thường, nhưng mà… mang theo cả một nhóm người như vậy là rất kỳ lạ, suy nghĩ đầu tiên của Sở Du Ninh và Lục Dĩ Minh chính là những người này có vấn đề!
“Ở chỗ này đứng làm gì, vào ngồi thôi!” Lục Dĩ Minh cười tủm tỉm nói. “Đây là…” Trần Dật nghi hoặc nhìn về phía Lục Dĩ Minh.
“Đây là quân sư của tôi, Lục Dĩ Minh.”
“Ồ, Lục tiên sinh, xin chào!” Trần Dật thoải mái hào phóng đưa tay.
Lục Dĩ Minh bắt tay: “Trần tiểu thư, nghe danh đã lâu!” Nói rồi liền dẫn mọi người đi vào trong phòng.
Trần Dật mới vừa đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Đông: “Cố Đông!” Cô ta kinh ngạc lớn tiếng: “Cậu…”
“Trần tỷ.” Cố Đông nhàn nhạt gật đầu, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười hiếm thấy. Trước đây Trần Dật thường xuyên trợ giúp Cố Đông cho nên Cố Đông rất tôn trọng người chị này. Nhưng mà cũng phải nói, người trẻ tuổi ở thủ đô làm gì có mấy ai mà chưa từng nhận sự trợ giúp của Trần Dật đâu.