Lục Dĩ Minh cũng không làm cô thất vọng, không lâu sau đã tới. Thực ra Sở Du Ninh cũng rất tò mò, dưới tình huống Cố Đông canh phòng nghiêm ngặt như thế thì Lục Dĩ Minh đã vào bằng cách nào.
Cửa thư viện không khóa, sau khi Lục Dĩ Minh đẩy cửa ra thì nhướng mày rồi thản nhiên đi vòng qua giá sách tới trước bàn của Sở Du Ninh.
“Đợi tôi à?” Lục Dĩ Minh cười khẽ hỏi.
Sở Du Ninh nghiêng đầu hơi mỉm cười, nhưng ánh mắt lại quét qua thân dưới của Lục Dĩ Minh, chỉ một cái liếc mắt này đã làm Lục Dĩ Minh cứng.
Lục Dĩ Minh bất đắc dĩ cười, sao trước đây hắn không biết mình lại có đam mê tình dục như thế này? Nhưng mà… hôm nay không phải là lúc để làm đỡ thèm. Tuy rằng không thể làm cái gì nhưng không nên lãng phí phúc lợi nên được hưởng.
Hắn đi đến bên người Sở Du Ninh kéo cô lên, sau đó tự mình ngồi xuống ghế rồi nắm lấy Sở Du Ninh làm cô ngồi trên đùi hắn.
Lục Dĩ Minh ngẩng đầu nhìn về phía chiếc sừng hươu của Sở Du Ninh, học động tác của Ngụy Tử Hân, duỗi tay nhẹ nhàng lướt qua sừng hươu: “Bị người khác vuốt như này có cảm giác không?”
Sở Du Ninh quyến rũ cười, bàn tay trắng nõn mỹ lệ tự sờ phía dưới của mình, sau đó giơ lên ngón tay dính dân thủy trong suốt ở trước mắt Lục Dĩ Minh: “Anh nói xem?”
Ánh mắt Lục Dĩ Minh hơi trầm xuống, tiểu yêu tinh! Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của Sở Du Ninh, kéo ngón tay của Sở Du Ninh đặt ở bên môi, nhẹ nhàng cẩn thận liếm.
Môi lưỡi của Lục Dĩ Minh rất dịu dàng, không nhanh không chậm, liến một chút từ đầu ngón tay tới gốc ngón tay lưu luyến dừng lại trong chốc lát.
Hô hấp của Sở Du Ninh trở nên dồn dập, sóng mắt giống như hóa thành nước, dịu dịu dàng dàng nhìn Lục Dĩ Minh, giống như thần nữ Lộc tộc bị ác ma mê hoặc.
Sau khi Lục Dĩ Minh liếm sạch d*m thủy trên ngón tay của Sở Ninh thì cánh tay ôm chặt lấy Sở Du Ninh đè ở trong ngực mình, trán của hắn dán lên trán của cô, đôi môi mỏng mềm mại nhẹ nhàng cọ môi của cô: “Thật muốn mang em đi.”
Sở Du Ninh lại chỉ cười cười không nói gì, vươn đầu lưỡi nhỏ bướng bỉnh liếm một chút trên môi Lục Dĩ Minh rồi nhanh chóng rụt về.
Lục Dĩ Minh kiên nhẫn mím môi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, đè gáy của Sở Du Ninh hôn lên. Nụ hôn của hai người hết sức triền miên, giống như là một đôi tình nhân cửu biệt trùng phùng gặp lại khó xa rời.
Lục Dĩ Minh biết đây là biểu hiện giả dối mà Sở Du Ninh cố ý dựng ra, người phụ nữ như cô sao có thể yêu một ai. Nhưng mà… hắn nhịn không nổi bị cuốn hút bởi điều này.
Sau khi nụ hôn kích thích của hai người qua đi, Sở Du Ninh thu hồi sừng hươu, ngoan ngoãn nằm ở trong ngực Lục Dĩ Minh đùa nghịch ngón tay hắn.
Lục Dĩ Minh vừa hưởng thụ thời gian dịu dàng này, vừa nhẹ giọng nói: “Chúng tôi đi theo Hạo Nam tới Tưởng gia, đã đạt được sự coi trọng của Tưởng Thanh Vũ, khoảng thời gian trước đã đi tới bờ biển thăm dò, động thực vật ở biển có lẽ cũng đã biến dị.”
Sở Du Ninh vừa nghe liền sửng sốt: “Trong biển…”
Lục Dĩ Minh im lặng một lát: “Ừm… nếu như không có bất ngờ xảy ra mà nói… thây ma, dị thú, thực vật biến dị đều chỉ là màn dạo đầu, thảm họa dưới đại dương mới là tận thế cuối cùng, nhưng mà…. sau mạt thế, căn cứ khắp nơi đều chia năm xẻ bảy vì muốn làm theo ý mình, nếu như muốn tiếp tục sống sót, cần phải một lần nữa tái thiết lập lục địa này tập hợp tất cả với nhau …”
Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn Lục Dĩ Minh đôi mắt trong veo như nước hơi lóe lên, chọc cho Lục Dĩ Minh không nhịn nổi cúi xuống đặt một nụ hôn: “Cho nên… cho nên trước đó, em có thể đứng tới vị trí nào thì chính là phụ thuộc hoàn toàn vào bản lĩnh của em.”