Cố Đông nhìn Triệu Tiêm Tiêm không nói gì, Ngụy Tử Hân nhíu mày: “Muốn thành ý gì?”
Triệu Tiêm Tiêm duỗi tay chỉ về phía Sở Du Ninh: “Tôi muốn cô ta phải chết!”
Sở Du Ninh vừa nghe thấy liền nhướng mày, không chút để ý thưởng thức quả quýt trong tay, nếu như chỉ là một quả quýt bình thường thì Triệu Tiêm Tiêm hẳn sẽ không kiêu ngạo như vậy, nghĩ đến ả vừa nói sau khi thăng cấp đã phát hiện… Một cây quýt cần bao lâu mới có thể ra quả? Chẳng lẽ… không gian của ả giống như trong tiểu thuyết, có thể điều khiển dòng chảy thời gian?
Như vậy… thành ý này thật đúng là không nhỏ.
Ngụy Tử Hân cười lạnh một tiếng: “Nếu như vậy thì xin mời Triệu tiểu thư rời đi thôi, tuy rằng bên ngoài thực vật đã biến dị, nhưng ai nói thực vật biến dị không thể ra quả đâu.”
Biểu tình của Triệu Tiêm Tiêm càng thêm kiêu ngạo: “Nhưng mà trái cây của tôi lại không giống như vậy đâu.”
Lúc này Cố Đông vẫn luôn im lặng bỗng dưng mở miệng: “Có muốn một dị năng không gian không?” Lời này là nói với Sở Du Ninh.
Quả nhiên… vẫn là ông chủ đủ ác, sắc mặt Triệu Tiêm Tiêm lập tức thay đổi, ả cho rằng giáo sư Lý đã chết, kỹ thuật cướp đoạt dị năng của ông ta cũng sẽ biến mất, chẳng lẽ…
Sở Du Ninh thong thả ung dung bóc quả quýt ra tự mình ăn một múi, còn lại thì nhét vào trong tay Ngụy Tử Hân: “Nếu như đã vào tiêu hồn động thì làm tốt chuyện cô nên làm, có thể kiêu ngạo, nhưng mà cần nhìn đối tượng!” Dứt lời cô chậm rãi xoay người, định về thư viện để sửa sang lại tài liệu.
Khóe miệng Triệu Tiêm Tiêm không tự chủ được nhếch lên, hét to về phía Sở Du Ninh: “Nếu như không thỏa mãn được nguyện vọng này vậy thì bồi thường cho tao mấy nam sủng đi, trông xấu xí là tao không thèm đâu đấy!”
Sở Du Ninh cũng cười nhưng mà cô không quay đầu lại: “Tìm tôi làm cái gì, tìm Hân tỷ đi, tôi đâu có nuôi nam sủng!”
Ngụy Tử Hân sủng sốt: “Nói như thể chị nuôi nam sủng không bằng!”
Cố Đông quay đầu lại nhìn bóng dáng Sở Du Ninh, thấy cô biến mất ở chỗ rẽ. Mới bao lâu chứ, Sở Du Ninh đã đào được một người đắc lực cho tiêu hồn
động… lại còn là cái người hận không thể bầm thây cô thành từng mảnh, Triệu Tiêm Tiêm… Sao cô làm được như vậy?
“Cô sắp xếp đi.” Cố Đông cũng không nhìn Triệu Tiêm Tiêm, lạnh lùng phân phó cho Ngụy Tử Hân rồi cũng xoay người rời đi.
Ngụy Tử Hân nhướng mày nhìn Triệu Tiêm Tiêm: “Cô thật sự có thể bỏ qua?” Phải nói thật, chính Sở Du Ninh đã hại ả thảm như vậy.
Triệu Tiêm Tiêm im lặng một lát: “Tôi biết, cô ta có rất nhiều cơ hội có thể giết tôi, nhưng mà cô ta lại không làm thế, tôi cũng biết, ngày đó nếu như không phải cô ta đã cứu tôi thì tôi sẽ chết ở trong tay giáo sư Lý. Nghĩ thật ra… từ trước đến giờ có lẽ vẫn chỉ có mình tôi nhắm vào cô ta, còn cô ta giống như chưa bao giờ để ý. Nhưng mà cô ta càng không để tâm thì tôi càng hận, tôi hận không thể ăn thịt uống máu cô ta. Nhưng… cô ta nói không sai, cuộc đời ngoại trừ việc hoan ái giữa nam nữ thì vẫn còn những việc khác, hà tất phải vì mấy tên đàn ông không đáng đó mà huỷ hoại cả đời của mình…”
Biểu tình của Triệu Tiêm Tiêm vẫn có chút cô đơn, dù sao… ả thật sự để ý mấy người đàn ông trong tiểu đội Lôi Dịch, ả đã từng cho rằng bọn họ chính là gia đình của mình…
Ngụy Tử Hân nhìn Triệu Tiêm Tiêm thật lâu, mặc dù biết là ả không nói dối nhưng mà cô ấy vẫn cảnh cáo: “Đừng có cố gắng làm thương tổn, nếu không… tôi sẽ làm cho cô biết, chết thật ra là một kết cục hạnh phúc nhất!”
Triệu Tiêm Tiêm nhìn Ngụy Tử Hân ánh mắt hơi lóe: “Cô…”
Ngụy Tử Hân như không có việc gì xoay người: “Sau này cô ở bên phía sòng bạc đi, nếu không có việc gì thì không được bước vào chợ đen. Còn về nam sủng… tiêu hồn động nuôi không thiếu mấy thằng nhãi đẹp trai, nếu như không thích thì cũng có thể tìm ở bên ngoài, chỉ cần thân phận của hắn không phiền phức thì có thể tùy ý chơi, có gì tôi bảo kê.”
Triệu Tiêm Tiêm đi phía sau Ngụy Tử Hân, trong mắt hiện lên nghi hoặc, thái độ của Ngụy Tử Hân đối với Sở Du Ninh có phải có chút kỳ quái hay không?