Sau chuyện này Tưởng Thanh Vũ cũng trầm mặt, hắn thường xuyên bị đám phụ nữ nhào vào trong ngực, đã sớm cảm thấy phiền vô cùng.
Vốn dĩ Ngô gia đã hại chết Lý Nhiên, lại suýt chút nữa đã hại chết Sở Du Ninh nên phải trả giá một cái giá lớn, nếu như không phải thế cục căng thẳng thì hắn cũng chẳng quan tâm tới cái chuyện này, không nghĩ Ngô gia lại muốn làm như này.
Tưởng Thanh Vũ trầm mặt không mở miệng, rõ ràng không muốn quản việc này nữa.
Ngô Viên Viên không biết mình đã làm sai cái gì, hai mắt cô ta rưng rưng nhu nhược đáng thương nhìn Tưởng Thanh Vũ: “Các người không thể làm như vậy, các người làm như vậy trời đất khó dung!”
Sở Du Ninh vừa nghe thì lạnh lùng cười: “Cô mà cũng giảng đạo lý à? Cô có biết chỉ vì cô dẫn dị thú vào thành cho nên đã hại chết bao nhiêu người cô có biết hay không?”
Ngô Viên Viên đầu tiên sửng sốt, ánh mắt hơi lóe lên, sau đó dùng lời lẽ chính đáng nói: “Những người đó giết chóc lung tung không vô tội, bọn họ đều đáng chết!”
“À, vậy thì… những người phụ nữ và trẻ con thì sao?” Sở Du Ninh khẽ hỏi: “Những người đó cũng đáng chết à?” Ánh mắt Ngô Viên Viên chợt lóe, sau đó cô ta mờ mịt hỏi: “Phụ nữ. trẻ nhỏ? Phụ nữ nào vậy…”
“Đây là giả vờ như không biết gì à?” Sở Du Ninh cười lạnh: “Nhưng lúc cô nhìn thấy tôi, nhìn thấy những đứa trẻ đứng phía sau tôi lại có vẻ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn đâu!”
Loại phụ nữ như Ngô Viên Viên Sở Du Ninh đã gặp nhiều rồi, cho gì là những chuyện thương thiên hại lý thì cô luôn là kẻ vô tội, là bị lừa dối, tất cả những gì xấu xa đều là do người khác, cô ta chỉ bị lợi dụng mà thôi. Nhưng ngại quá… cô, Sở Du Ninh chưa bao giờ tiêu hóa được cái bộ dạng này.
“Tôi…” Vẻ mặt Ngô Viên Viên vô tội.
“Cô cho rằng chúng tôi sau này mới đến có đúng không!” Sở Du Ninh trả lời giúp Ngô Viên Viên: “Cô đoán đúng rồi, tôi sau này mới tới, những đứa trẻ tay trói gà không chặt chẳng đủ nhét kẽ răng dị thú cũng là do nghe thấy dị thú công thành cho nên mới chạy đấy.”
Ngô Viên Viên trừng đôi mắt to nhìn Sở Du Ninh, phát hiện giờ cô ta nói gì đi nữa thì cũng không có hiệu quả, cuối cùng chỉ có thể òa lên khóc giống như một đứa trẻ.
Theo lý thuyết những hành động này của cô ta ở trước mặt đám thẳng nam hẳn là sẽ có hiệu quả, nhưng tiếc rằng mấy người đàn ông ở đây đều không phải là người biết thương hoa tiếc ngọc… khá là rất xấu hổ.
Sở Du Ninh chờ Ngô Viên Viên khóc xong mới chậm rì rì nói: “Ba ngày… tôi không hy vọng nhìn thấy một người nào có thể sống nữa!”
Tưởng Thanh Vũ há miệng thở dốc nhìn Sở Du Ninh nhưng cuối cùng cũng không nói cái gì nữa.
Lúc Thẩm Hạo Nam muốn động thủ thì chú hai Ngô gia kêu thảm thiết một tiếng: “Chúng ta đưa!” Dứt lời hắn túm Ngô Viên Viên lên rồi đẩy tới trước mặt Sở Du Ninh: “Không phải là dị năng khống chế dị thú sao, chúng ta đưa!”
“Chú hai!” Ngô Viên Viên tức đến phát khóc: “Sao chú dám, ông nội sẽ không bỏ qua cho chú đâu!”
Chú hai Ngô gia “Bốp!” một tiếng cho Ngô Viên Viên một cái tát: “Một dị năng giả quan trọng hơn hay là mạng của toàn bộ Ngô gia quan trọng hơn, dị năng không có thì thôi, Ngô gia chúng ta vẫn có thể nuôi!”
“Tôi không muốn, tôi không muốn! Tôi không muốn trở thành người bình thường!” Ngô Viên Viên rất vất vả mới thức tỉnh được dị năng, cô ta không muốn biến thành người bình thường!
“Trói cô ta lại!” chú hai Ngô gia quay mặt về đám người Ngô gia nói.
Vì mạng sống tất nhiên bọn họ cũng chẳng thèm để bụng chuyện hy sinh Ngô Viên Viên, nhanh chóng trói chặt Ngô Viên Viên lại, không những thế còn bịt miệng cô ta luôn.
“Các người…” Sở Du Ninh tức giận nhìn những người đó: “Vô sỉ!”
Chú hai Ngô gia cũng chẳng để ý nở nụ cười nịnh nọt: “Sở tiểu thư nói lời giữ lời, chúng ta đưa dị năng giả khống chế dị thú cho cô rồi thì chuyện Ngô gia coi như xong nhé.”