Thấy Sở Du Ninh như thế ánh mắt của người đàn ông mặt sẹo hơi trầm xuống, cô quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức làm hắn cảm thấy cô ta không đơn giản như ngoài mặt vậy. Chẳng lẽ… người phụ nữ này còn có đòn sát thủ gì. Nhưng khi người đàn ông mặt sẹo chần chừ thì đột nhiên Lý Nhiên gào khóc kêu lớn: “Các
người tới bắt cô ta đi, cô ta chính là loại đàn bà cực phẩm có dị năng biến hình, muốn biến cái gì thì có thể biến thành cái đó, các người thích chơi ấu d*m thì cứ để cho cô ta biến, mấy tuổi cũng không thành vấn đề!”
Sở Du Ninh đột nhiên cứng đờ, không dám tin nhìn về phía Lý Nhiên, lúc này mặt Lý Nhiên đầy nước mắt che trước mấy đứa nhỏ, khóc rống thất thanh cầu xin.
“Bọn họ vừa gầy vừa nhỏ, nói không chừng còn chẳng chờ các người tận hứng đã chết rồi, có gì sướng đâu mà chơi. Cả đời các người cũng chưa từng gặp một người phụ nữ nào có khả năng biến hình đúng không? Cơ hội tốt như vậy sao có thể buông tha?” Lý Nhiên không dám nhìn Sở Du Ninh, nhưng nếu những đứa trẻ rơi vào trong tay bọn họ thì làm gì còn mạng.
Cô ta không ngừng nhìn từng người bị bọn chúng chơi chết rồi cuối cùng bị đưa lên bàn ăn, cô ta… đã không thể chịu đựng thêm được nữa.
Sở Du Ninh nhìn Lý Nhiên vẻ mặt điên cuồng, tầm mắt không tự chủ được rơi xuống mấy đứa trẻ tránh phía sau cô ta với đôi mắt trống rỗng, cuối cùng cô vẫn im lặng…
Cũng không biết qua bao lâu, Sở Du Ninh quay đầu đối diện với tầm mắt tham lam phát sáng của Đao Sẹo Cường. Cô đột nhiên cười nhạo một tiếng, sau đó làm trò trước mặt tất cả mọi người biến thành một cô bé nhỏ mặc váy công chúa.
Dưới tầm mắt kinh diễm của tất cả mọi người Sở Du Ninh đưa tay cầm chiếc đũa, ưu nhã ăn đồ hộp trên bàn: “Không nói thì tôi đúng là không phát hiện, so sánh với bọn họ tôi đúng là tươi ngon mọng nước…”
Lần trước Sở Du Ninh biến thành đứa trẻ là chơi trò tình thú với Lục Dĩ Minh, mà lần này… cô chỉ là không cảm nhận nổi những ánh mắt kinh tởm khiến người ta buồn nôn này nữa, nhìn Đao Sẹo Cường: “Chơi thì cũng có thể thôi, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cảnh làm người ta ghê tởm này.”
Sở Du Ninh môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng xinh đẹp, tất nhiên đám người xấu xí da bọc xương, bẩn thỉu sao có thể so.
Đao Sẹo Cường nhìn chằm chằm Sở Du Ninh đến chớp mắt cũng thấy tiếc, hắn phất phất tay: “Dẫn hết đi! Đừng làm ô uế…” Đao Sẹo Cường hất hất cằm về phía Sở Du Ninh.
Sở Du Ninh hơi mỉm cười: “Tôi họ Sở.”
Đao Sẹo Cường cười: “Đừng làm ô uế mắt của Sở tiểu thư!”
Đối mặt với tất cả điều này Lý Nhiên lại ngẩn người, cô ta không nghĩ Sở Du Ninh sẽ phối hợp với mình… Sở Du Ninh… không hận cô ta sao? Nhưng hiện tại không phải lúc cô ta nên nghĩ nhiều, cô ta nhất định phải tìm cách cứu được mấy đứa trẻ này, vì điều này cô ta có thể hy sinh tất cả!
Sở Du Ninh bị hy sinh vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, người đàn ông mặt sẹo liếc mắt nhìn Cố Nam một cái, nhưng hắn vẫn như cũ không nói gì. Cuối cùng người đàn ông mặt sẹo cũng thấy yên tâm, hắn để lại mấy dị năng giả cấp tương đối cao, lúc này mới thong thả ung dung ăn cơm. Tuy trên mặt hắn bình tĩnh nhưng mà tay run rẩy ăn vài miếng nhịn không được mà nhìn Sở Du Ninh một cái đã bại lộ nội tâm hưng phấn của hắn.
Đây chính là người phụ nữ có khả năng biến hình trong truyền thuyết đó, trách không được lại xinh đẹp như vậy… nghĩ đến việc khi còn sống có thể hưởng thụ cái vưu vật này, Đao Sẹo Cường hưng phấn như muốn nổ tung.
Lúc này Cố Nam mím chặt môi, ăn bát mì ăn liền nhạt như nước ốc, trước mắt hiện lên cảnh Sở Du Ninh theo bản năng che ở trước người hắn… Hắn thật sự muốn nhìn những người này luân gian cô sao? Trái tim Cố Nam run rẩy, hắn ngẩng đầu nhìn Sở Du Ninh một cái, nhưng Sở Du Ninh vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Mà khi hắn nghĩ đến cái chết bi thảm của Phạm Tuyết, nghĩ đến sự độc ác của Cố Đông thì tâm địa Cố Nam lại cứng lên, bị luân gian mà thôi, Phạm Tuyết đã chết rồi… cô gái ngây thơ như vậy, đã chết…